Lại gần chút Nhược Băng mới quan sát kĩ được chị ấy.
Một thân thể gầy gò bệnh tật, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dưới ánh nắng mặt trời càng làm người khác xót xa.
Thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn giữ nụ cười tươi trên môi, đây là điều Nhược Băng khâm phục nhất. Tự hỏi chính mình đã bao lâu rồi cô chưa cười thật lòng? Hay chỉ cười qua loa cho có lệ...
“ Chị bị như thế này lâu chưa?”
Nhược Băng khẽ hỏi.
Nhã Liên cười cười:
“ Cũng được hai năm rồi em. Mà chị không cô đơn chút nào đâu vì luôn có Chi Chi và cả Thiếu Huân nữa.”
Nhược Băng cảm nhận được khi Nhã Liên nhắc đến hai từ “Thiếu Huân” sắc mặt Khánh Chi trầm xuống- dù chỉ trong thời gian rất ngắn.
Nhã Liên bỗng rớm nước mắt, ngây ngô như đứa trẻ đòi quà.
“ Chi Chi à, sao Thiếu Huân đi nước ngoài lâu quá vậy. Em tìm nó về chơi với chị đi, chị hứa sẽ ngoan mà.”
Khánh Chi vỗ lưng an ủi.
“ Không sao đâu mà Liên tỷ, anh ấy sắp về rồi! Anh ấy nói chúng ta đợi mà Liên tỷ...”
Nhã Liên khóc nấc lên: “ Chi Chi à, em sẽ ở bên cạnh chị mãi đúng không? Đến tận khi Thiếu Huân về? “
Khánh Chi nắm chặt tay Nhã Liên:
“ Đều là nỗi của em...Em sẽ mai bên tỷ mà.”
Nhược Băng thấy không tiện nghe chuyện riêng của người khác, cô khẽ nói với Khánh Chi rồi bước ra ngoài.
Vì phòng đặc trị này nằm ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888180/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.