Nhược Băng lùi dần về phía cửa, miệng lắp bắp:
“ Mạc tổng, Mạc tổng, anh bình tĩnh đi, bình tĩnh tạo lên sự quý tộc ha, haha.”
Mạc Tu Nghiêu khẽ chau mày, ý cô nàng là hắn không đủ sự quý tộc?
Phải cho cô nàng này một bài học mới được, hổ không tỏ uy thì mèo nhờn mà, hắn đã quá dung túng cho cô rồi đúng không?
Thấy Mạc Tu Nghiêu vẫn tiếp tục tiến về phía mình, Nhược Băng phát hoảng. Cô cũng muốn đánh ngất anh ta rồi đào tẩu lắm chứ! Nhưng người ta là đại boss nha, cô sẽ bị xử lăng trì mất, còn ước mơ của cô nữa... Chỉ cần bị Mạc thị phong sát sẽ không có công ty nào dám nhận cô đâu!
Mạc Tu Nghiêu muốn làm gì? Đánh cô hả? Một loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu Nhược Băng.
“ A, Mạc tổng à, đừng đánh tôi mà, tôi không cố ý, tôi không cố ý lấy ngài ra chặn hoa đào đâu mà. Chỉ khoảng hơn mười lần thôi hihi Mạc...”
Chữ “tổng” chưa kịp nói ra đã bị cô nuốt trở lại.
Khả năng cô không dám suy nghĩ đến lại xảy ra...Đại boss cư nhiên hôn cô. Nụ hôn bá đạo chiếm lấy, không cho cô thở dù chỉ một giây.
Khác hẳn với kiểu ôn hoà của tên khốn kia. Đầu Nhược Băng sắp nổ tung mất rồi, mặt cô đỏ ửng như trái cà chua chín...
Hơi thở nam tính của người đàn ông bao phủ lấy chóp mũi. Quá tối cô không nhìn rõ khuôn mặt hắn- chỉ thấy đôi mắt sáng quắc trong đêm tối.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888172/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.