🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tắt máy tính, Nhược Băng quyết định đi ngủ. Thức khuya sẽ lão hoá nhanh nha!!! Cô không thích già đâu!

“Ring...” Tiếng chuông điện thoại kêu. Có tin nhắn a~

“ Vợ có ổn không- Chồng yêu đại nhân.”

Nhược Băng nghĩ bụng, tên này cũng quan tâm đến tin tức giải trí đó chứ? Mà cô kết hôn với hắn từ khi nào chứ? Vợ à? Cô cũng đã từng mơ về một gia đình hạnh phúc trở thành người vợ đảm đang dịu hiền- nhưng giờ ước mơ ấy quá xa xăm rồi!

Sứ mệnh báo thù đè nặng trên vai cô...Không thể vứt đi mà chỉ có thể để hận thù ngấm sâu vào sương tuỷ. Cơ mà sao tự nhiên có thứ gì đó ấm áp đến lạ thường đang len lỏi vào tim...Cô hình như không cô độc, không tồn tại vô ích- vẫn có người quan tâm cô mà...

Nhược Băng cố chấn an bản thân, cô sống trong bóng tối lâu rồi, tham luyến gì thứ ấm áp nhỏ nhoi này chứ, bỏ đi.

Không trả lời tin nhắn nữa, cô lên giường ngủ. Ngày mai tất cả sẽ ổn.

............

Cảnh Lê viên.

Mạc Tu Nhiên sặc cười khi liếc thấy tin nhắn anh trai nhà mình nhắn cho tẩu tẩu, ngọt chết người ta rồi!!! Kĩ năng tán gái quá xưa rồi, anh đây tuyệt đối khinh thường, như vậy mà tán được tẩu tẩu anh đi đầu xuống đất.

Sự thật chứng minh Mạc Tu Nhiên mới chỉ thấy được bề nổi của tảng băng Mạc Tu Nghiêu mà chưa thấy mảng chìm nha!!!!! Sau này anh ta phải ngả mũ chào kĩ năng thả thính của anh trai...

Mạc Tu Nghiêu khẽ cau mày, dành cho Mạc Tu Nhiên ánh mắt ý nhị, đại khái là chú không ngậm miệng lại thì đừng trách anh.

- Khụ...Khụ...

Mạc Tu Nghiêu lại lấy ngón trỏ khẽ gõ lên mặt đồng hồ đeo tay, ý nói sắp được 1h rồi đấy!

- Anh đừng lo, người của em tuyệt đối đáng tin.

- Bắt đến đây.

Ý anh trai là bắt con ả gây sóng gió cho chị dâu đến đây đúng không? Thôi xong, mỹ nhân à, vào tay anh còn chút thương hoa tiếc ngọc nhưng vào tay anh trai thì...

- Anh à, vụ này để tự em xử lí cũng được...

Chưa kịp nói xong câu, Mạc Tu Nhiên đã thấy nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột.

“ Haha, tuân lệnh bệ hạ, thần sẽ cho người bắt đến đây lập tức.”

15 phút sau.

Diệu Tuệ còn đang đắc ý, ả tưởng tượng ra con đường tương lai sáng lạng sắc tới, cười nhiều tới nỗi sắp rớt cằm thì đầu óc choáng váng, chìm vào màn đêm...

Mở mắt ra thì thấy khung cảnh xung quanh xa hoa tráng lệ- như lâu đài vậy. Không phải có người thần tượng ả tới nỗi bắt cóc đó chứ? Ả vừa vui sướng, vừa sợ hãi.

Cho đến khi thấy vị kia ngồi trên ghế sofa, nhan sắc thượng đẳng, khí chất cao cao tại thượng như là bá chủ thế giới vậy! Cặp mắt chim ưng đen tối đó như nhấn chìm mọi thứ, dù biết là hoa anh túc, ăn vào sẽ nghiện nhưng không thể nào dứt được. Người đàn ông này quá xuất sắc, chỉ có anh ta mới xứng với ả.

Lúc đầu khi làm việc này ả cũng run sợ lắm nhưng vì lòng tham- ả không muốn cả đời là kẻ vô danh chết không ai biết, đánh liều một phen. Ai ngờ...

Diệu Tuệ giả vờ yếu đuối, mí mắt rớt vài giọt lệ.

“ Ta đang ở đâu a? Các người thả ta ra, ta muốn về nhà.”

Một tên thủ hạ khinh bỉ:

- Rơi vào tay Mạc lão đại còn muốn thoát ra.

Mạc lão đại? Không phải là ông trùm mafia Ý đó chứ?

Nói là trùm mafia Ý chứ người đời ai lại không biết thế lực của Mạc lão đại đó thâu tóm cả châu Âu, nhưng năm gần đây còn lan sang cả châu Á.

Diệu Tuệ lấy tay véo má mình, không phải ả đang mơ đó chứ? Nghe nói chưa có ai thấy mặt thần của Mạc lão đại mà có thể sống sót. Nhưng ả ta không động đến gì tổ chức của họ. Như vậy có phải hay không anh ấy coi trọng cô? Trong tiểu thuyết chẳng phải vẫn thế còn gì?

“ Mạc lão đại, anh có thể đến tận nhà tôi mà, không cần phải dùng cách thức thô lỗ thế này đâu.”

Ả trưng ra bộ mặt xấu hộ e thẹn của thiếu nữ hoài xuân.

Mạc Tu Nhiên cùng thuộc hạ xung quanh nhịn cười sắp phát điên rồi!!! Con ả này tưởng tượng thật phong phú đi.

“ Quay video tự thú, nói rõ chân tướng.”

Diệu Tuệ ngẩn người hồi lâu, không hiểu lắm.

Aizzz, anh trai nhà mình vốn kiệm lời, đành phải đứng ra phiên dịch.

“ Ý của anh ấy là cô tự thú, nói ra chân tướng sự việc, “Hoa lệ” là của ai chắc chắn cô phải là người rõ nhất.”

Ả ta giật thót mình, không được bao công sức của ả, khẽ lắc lắc đầu:

- Anh không tin em sao, “Hoa lệ” chính là tự tay em viết ra, em có thể hát cho anh nghe.

Mạc Tu Nhiên thật muốn chửi thề, cô bị ngu à? Hay cô coi anh trai tôi là tên ngốc.

“ Lôi ra ngoài.” Mạc Tu Nghiêu cau mày, anh không muốn nói một câu dư thừa với đồ ngu như ả ta, tổn hại trí IQ.

.........

Mãi tận khi chịu vài cực hình ả ta mới chịu phun ra, mới tin rằng người đàn ông kia tàn nhẫn vô cùng...

Ngay lập tức video “ chân tướng sự việc đạo “Hoa lệ”” hot rần rần trên mạng, dù đã khuya nhưng vẫn còn rất nhiều cú nha!!

___________

Viết con mụ ảo tưởng này mệt a~~

Chương sau sẽ kịch tính ^^ há há

#Uyenca
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.