“ A, Doanh Doanh cô nghĩ gì thế?”
Nhược Băng khua tay trước mặt cô ta hỏi.
Lac Doanh Doanh bỗng nhiên ôm bụng rồi ngã xuống, may có người đỡ cô ta, không ngã xuống đất rồi!
Nhược Băng khinh bỉ, tốc độ ngã của cô ta thật nhanh nha!
Có người hét lên: “Mau gọi cấp cứu a, Doanh Doanh bất tỉnh rồi, nhanh a.”
“.......” Một sợi lông của cô ta, bà đây còn chưa thèm động đâu! Các người nhìn tôi với ánh mắt như thế làm gì. Dưới góc độ quan sát của người khác là cô đẩy ngã cô ta nha!!!!
Lưu Huy liếc mắt nhìn mọi người, họ đều biết ý lui ra.
- Dương Nhược Băng tôi hi vọng cô có thể nói sự thật với tôi để tôi dễ dàng sắp xếp.
Nhược Băng ngẩng cao đầu hiên ngang:“ Việc tôi không làm tôi không có gì phải hổ thẹn cả. Sự thật “Hoa lệ” chính tay tôi viết. Tôi sẽ tự tẩy trắng cho bản thân.”
........................
Đường tỷ đang ở quê, cô không muốn làm phiền đến chị ấy- khó khăn lắm mới có kì nghỉ về thăm gia đình. Cô sẽ tự giải quyết a, nhiều cách lắm...
Về nhà.
Trước tiên tắm rửa sạch sẽ a.
Tắm xong cơ thể thoải mái như được tái sinh vậy. Nhược Băng bước vào phòng ngủ thì để ý thấy vị trí một cuốn sách bị đảo lộn.
Không lẽ có trộm sao? Cô bước từ từ đến giá sách, quan sát kĩ- trong phòng không có người, cô không nghe thấy hơi thở dù là nhỏ nhất.
Chờ đã, mẩu giấy nhỏ được ghim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888167/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.