Khi Nhược Băng tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá- cô còn thấy rõ giọt sương long lanh còn đọng lại. Hình như đã lâu lắm rồi cô chưa ngủ ngon đến thế! Đêm hôm qua ngẫu hứng nghĩ ra vài giai điệu hát lên, sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay- không một sự phòng bị với người lạ....
- Chào buổi sáng nữ vương điện hạ!
Nhược Băng cũng thân thiện với anh hơn.
- Chào anh! Cảm ơn anh về ngày hôm qua.
Triệu Tử Hiên đưa cho vài trái táo dại lót dạ, xa xa có hương thơm nghi ngút- cá nướng. Nhược Băng tự nhủ anh chàng này cũng thật khéo tay a! Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên bóng dáng cao lớn của anh. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả...Giống như anh ấy đã từng đối với cô.
Triệu Tử Hiên ngồi xuống, lấy cá xuống, gỡ từng li từng tí một, tỉ mỉ. Anh chăm chú, ôn nhu như bức tranh điêu khắc vậy.
Xong xuôi anh quay ra khẽ cười vời vời Nhược Băng. Táo là để lót dạ a, còn đây mới là món chính nha! Cô chạy thật nhanh lại phía anh. Nói là chạy- kì thực cũng không khác gì đi bộ, cmn, cái chân khốn này.
- Nãy tôi có hái ít thuốc, đắp vào chân cô sẽ nhanh khỏi hơn.
Nhược Băng khá ngạc nhiên, anh ta học y sao?
- Cảm ơn anh.
Anh lắc đầu:
- Không cần khách sáo, cô ăn nhanh đi, có thực mới vực được đạo, chúng ta còn phải nhanh thoát ra khu rừng này.
Nhược Băng cũng không hề khách sao nữa. Cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/118531/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.