Trong một căn biệt thự hiện đại, tại phòng khách, Mai Ngọc Hân đang ngồi đánh giá căn phòng được trang trí theo phong cách quý tộc phương Tây, những đồ vật ở đây đều có giá trị trên trời! Như thế cũng tốt, Trương Huy Khánh có quyền thế như vậy thì cô có thể dựa vào anh mà trốn đám người kia lâu hơn. Còn một việc khiến cô vô cùng nhức đầu là làm sao để lấy thứ kia để cứu cha ra khỏi tù. Nhắc đến việc này cô lại cảm thấy mình có lỗi với cha, nhớ lúc đó nếu cô không ngây thơ, nhỏ dại nghe theo đám người kia khiến mình gặp nguy hiểm và cha đã một mình đến cứu cô, để cô chạy trốn còn ông thì bị bắt lại. Cô vẫn còn nhớ như in lúc cô chạy còn nghe rõ âm thanh của tên lạ mặt " Mày nghĩ để đứa nhỏ chạy trốn thì mày có thể thoát khỏi cái chết sao? " sau đó là hàng loạt âm thanh cười lẫn tiếng hét thảm thương của cha vang lên, còn cô chỉ có thể chạy.... lúc ấy cô 16 tuổi! Thấm thoát đã ba năm, trong ba năm này cô chỉ biết làm sao để trốn chạy đám người đó, và làm sao để tìm kiếm thứ kia. Chìm trong suy nghĩ của riêng mình mà cô không hề biết quản gia Trương - người đón cô về đã đến bên cô tự lúc nào. Đến khi có tiếng hỏi thăm của ông cô mới sực tỉnh. " Tiểu thư Mai Ngọc Hân, cô ổn chứ? "
" Cháu.....cháu không sao, chú đừng lo, chú cứ gọi cháu là Ngọc Hân, đừng kêu là tiểu thư, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/43037/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.