Mai Ngọc Hân bước từng bước tập tễnh ra ngoài, ra khỏi nơi dính dáng đến Trương Huy Khánh. Cô vừa đi vừa suy nghĩ, Mai Ngọc Hân quyết định sẽ về nhà cũ ở tạm một thời gian, tìm một vài công việc lặt vặt để kiếm tiền sau đó quyết định tiếp. Thật ra, trong tài khoản của cô vẫn còn mười đến hai mươi triệu, nhưng cô không dám đụng đến số tiền đó bởi vì cô sợ bọn người kia sẽ xuất hiện, bọn chúng sẽ phát hiện ra cô, mà cô đã không còn chỗ dựa là Trương Minh Tuấn, mọi việc lại trở về từ con số không! Về đến ngôi biệt thự đã cũ nát của mình, cô lên phòng, dọn dẹp một hồi rồi tìm chỗ sạch sẽ ngồi, có chút mông lung. Rốt cuộc vật kia ở đâu? Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Mai Ngọc Hân vẫn ngồi thừ ra đó, đến khi bụng reo lên thì cô mới sực nhớ ra mình vẫn chưa ăn cái gì, mà cả người cô khi này lại chẳng có gì trong người, đáng lẽ trước khi đi cô nên xin Trương Huy khánh chút tiền, dù sao hắn cũng nợ cha cô một ân tình, hản sẽ không keo kiệt đâu nhỉ? Đói thật đấy, khi ra ngoài, cô vẫn không quên đeo khẩu trang, đội tóc giả, ăn mặc rất kín đáo. Bước chân vô thúc đi đến một nơi nào đó, là công viên công cộng gần nhà cô, đói bụng mà lại đến đây, cô điên thật rồi! Nhớ những ngày tháng còn rong rủi ngoài đường, tiền của cô kiếm được tất cả là nhờ vào một trại cô nhi viện tài trợ, họ lo lắng cô khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/2976278/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.