Chương trước
Chương sau
Khi tỉnh lại cô đã thấy mình ở bệnh viện.
Xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, Chu Việt ngồi ở mép giường, thấy cô tỉnh liền nắm lấy tay cô:
"Tư Tư, bác sĩ nói tinh thần em dạo gần đây vẫn luôn căng thẳng, có lẽ do áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu ——Đừng suy nghĩ nhiều nữa được không, chuyện kia thật sự chỉ là giấc mơ thôi. Kiều Mộc cũng đã giải thích qua với anh, em ấy hôm đó bởi vì thất tình cho nên tâm trạng không tốt, thật ra ngày thường cô gái nhỏ vẫn rất có lễ phép."
"Hơn nữa anh cho em ấy vào là bởi vì lúc phỏng vấn em ấy đã đưa lên phương án khá tốt, tuy rằng chưa hoàn thiện nhưng có rất nhiều điểm mà công ty chúng ta yêu cầu —— Tư Tư, em cũng biết công ty chúng ta đang ở giai đoạn phát triển nên nhu cầu đào tạo nhân tài rất cấp bách."
Anh nói rất nhiều, cô cũng chưa có phản ứng gì.
Giọng điệu Chu Việt bỗng nhiên trở nên nôn nóng: "Tư Tư, em rốt cuộc muốn anh phải làm như thế nào mới có thể vừa lòng?"
Cô thấp giọng nói: "Sa thải cô ta đi."
Anh nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy thất vọng: "Lâm Ngôn Tư, em từ khi nào biến thành loại người ngang ngược vô lý đến vậy?"
Trái tim cô đau xót kịch liệt.
Nhưng cô không nói gì hết, chỉ nhắm mắt lại rồi lại lặp lời nói: "Sa thải cô ta đi nếu không em sẽ dọn ra khỏi nhà anh."
"Nhà anh?"
Chu Việt như bị từ này chọc giận, anh đột nhiên đứng dậy cong lưng nhìn chằm chằm cô:
"Lâm Ngôn Tư, chúng ta đã kết hôn ba năm, mọi trang trí trong nhà hoàn toàn dựa theo sở thích của em, bây giờ em kêu đó là ""nhà anh""?"
Dừng lại hai giây, sắc mặt anh hòa hoãn lại: "Đừng cáu giận nữa Tư Tư, rời khỏi nhà thì em còn có thể ở chỗ nào khác sao?"
Lời nói của Chu Việt là thật.
Tính cách của cô vẫn luôn hướng nội, hơn nữa công việc lúc đó bận bịu, trong lúc học đại học đều không đi gặp gỡ các bạn nhiều.
Số lượng bạn bè cũng không nhiều, chỉ có mấy nữ sinh không tệ nhưng bởi vì họ ở lại thành phố để làm việc còn cô lúc đó thì nghỉ việc ở chỗ làm, đi theo Chu Việt tới Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, chỉ có thể cùng họ cắt đứt liên lạc.
Ở đây, cuộc đời cô ngoại trừ công việc cũng chỉ có anh.
Bây giờ cãi nhau cô thậm chí còn không có một nơi để tạm thời ở nhờ.
Vì thế sau khi xuất viện, cô vẫn đi theo Chu Việt trở về nhà.
Chỉ có điều từ đầu tới cuối cô không nói với anh quá một câu.
Mối quan hệ của cô với Chu Việt bắt đầu rồi tung lên.
Anh giống như không bị ảnh hưởng một chút gì, vẫn giống như bình thường đi làm, đi công tác, bàn hợp đồng...... Thậm chí còn cùng Kiều Mộc đi công tác một mình.
Lí do mà cô biết điều này là bởi vì Kiều Mộc đã thêm WeChat của cô.
Từ lúc cô ta giương cờ hiệu xin lỗi rồi thêm WeChat của cô thì cô ta đã đăng rất nhiều bài về Chu Việt trên đó.
Trong đó có một cái là lúc Chu Việt ở trong văn phòng, anh chống tay trên mặt, bàn cúi người xuống, từ hình ảnh cũng có thể thấy anh đang rất nghiêm túc cùng cô ta nói gì đó, hai người thật sự dựa vào nhau rất gần.
Cô ta cầm điện thoại chụp với sườn mặt của anh một bức: "Ông chủ siêu soái đang hướng dẫn tiểu Kiều làm việc nè."
Ở khu bình luận, cô ta lại ghi một câu: "Cảm ơn đại gia nhưng mà ông chủ trẻ tuổi của tôi đã có gia đình rồi, thật sự là *gia môn bất hạnh mà."
(*) gia môn bất hạnh: có nghĩa là gia đình bất hạnh nhưng theo cách nói lúc đó của Kiều Mốc thì có nghĩa là bày tỏ sự thương hại, mỉa mai khinh bỉ gia đình người khác

Cô chụp bài đăng của Kiều Mộc đưa cho Chu Việt xem.
Anh ngẩn người lấy ra di động lướt lên xuống hai cái, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu:
"Em ấy đã xóa nó rồi. Chắc cũng biết lời nói của chính mình không ổn, cô gái nhỏ sao có thể tránh khỏi nhiều lúc làm việc không chu toàn được."
Cô trầm mặc một lúc, đáy lòng áp xuống sự đau đớn đang cuồn cuộn: "Chu Việt anh xem, anh ngay lập tức tìm được một lý do để nói tốt giúp cô ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.