Theo kích tình đến bình tĩnh, rất quen thuộc. Bất luận là thân thể cùng phản ứng khi động tình . Đúng là loại sự tình này cũng không có sai lầm, khi làm thì thấy vui sướng, khi làm xong lại thấy hư không.
Thiếu cái gì đó???
Kỉ Tầm đẩy Phong Cảnh ra, hai năm qua, người này có thể biết làm thế nào khiến mình thỏa mãn, cũng học được cách điều chỉnh tiết tấu lẫn tốc độ, khiến cho hai người đều sảng khoái.
Mà năm đó, khi chật vật không chịu nổi, xấu hổ nhưng không cam lòng chịu đựng, nóng lòng muốn thử, dần dần hình thức cũng thuần thục.
Hóa ra khi tình cảm đã mất, thân thể vẫn còn có thể thỏa mãn được, chỉ là trong lòng cảm thấy trống rỗng mà thôi. Kỉ Tầm nằm đó, hai mắt mở to nhìn trần nhà.
Phong Cảnh như bao lần trước, tiến đến nhẹ nhàng hôn cậu, từ cổ đến vai, lưu luyến ở vai trái, Kỉ Tầm mở miệng.
“Chắc là anh cũng biết rồi chứ?”
“Cái gì?” – Phong Cảnh không dừng động tác, hỏi lại.
“Tốt nghiệp xong thì chia tay đi.”
Cỗ nhiệt năng trên vai biến mất, Phong Cảnh dường như không dám tin vào tai mình, cả người cứng lai, thậm chí còn bấu chặt vào vai phải Kỉ Tầm.
“Anh không phải là hoàn toàn không nhận ra đấy chứ?” – Kỉ Tầm không kiên nhẫn muốn thoát khỏi bàn tay trên vai mình.
Phong Cảnh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, gắt gao: “Anh vẫn nghĩ chúng ta sẽ mãi mãi thế này cho đến già.” – Phong Cảnh bình thường nói chuyện cứng ngắc, lúc này thanh âm rắn rỏi, mang theo một chút ôn nhu, nghe quả thực có chút quỷ dị.
Hai người nằm trên giường, rõ ràng là thư thế thân mật nhất của hai người yêu nhau, rõ ràng là một khắc trước vẫn ở nơi sâu nhất của thân thể tiếp xúc trao đổi, vậy mà giờ phút này lại nói lời chia tay.
Kỉ Tầm cảm thấy mình chưa từng nhẫn tâm như thế bao giờ, nhưng miệng lại nói ra những lời quả thực là tàn nhẫn nhưng lại hợp tình hợp lý: “Phong Cảnh anh đừng có nói là bản thân anh vốn thích nam nhân, nếu không ngày xưa theo đuổi anh không khó khăn như vậy, hiện tại chúng ta đều tốt nghiệp, không phải là cơ hội để cho anh có thể trở lại bình thường sao? Chẳng lẽ anh định cả đời kết hôn, không cần con cái sao?”
Phong Cảnh gắt gao ôm lấy bả vai Kỉ Tầm, một lúc sau mới nói: “Kỳ thật là anh đã dự tính như thế.”
“Đừng choáng váng.” – Kỉ Tầm cảm thấy có chút phiền toái, không thể thoát khỏi cái ôm gắt gao của người này – “Anh thực nghĩ chúng ta có thể tiếp tục sao? Em đi làm còn anh nghiên cứu, cách nhau nửa thành phố, mỗi ngày anh đến tìm em hay em đi tìm anh đây? Yêu xa như vậy chúng ta có thể giữ được không đây?”
Phong Cảnh không nói lời nào.”
“Hơn nữa, nói thật, chúng ta còn yeu nhau không?” – Cảm tình có lẽ đã sớm mất rồi, nếu không sao hiện tại rõ ràng đang dựa vào nhau mà vẫn chưa thấy đủ, Kỉ Tầm nhẹ nhàng – “Hảo tụ hảo tán đi.”
Kỉ Tầm là người như vậy, khi theo đuổi thì dốc toàn lực, khi chia tay cũng tuyệt không níu kéo. Hiện tại, Kỉ Tầm đơn phương phán định tình yêu đã chết, hai người đều có tương lai riêng.
Tốt nghiệp kéo theo bao nhiêu việc bề bộn, thủ tục chuyển khỏi ký túc, cái gì nên bỏ thì bỏ, có thể giữ thì giữ. Phong Cảnh thuộc loại được giữ lại trường để nghiên cứu, là người nhàn rỗi nhất trong lúc này, các thủ tục đều là do bên giáo vụ giải quyết, chỉ cần đến ký túc xá sinh viên chuyển đồ sang bên ký túc xá cho nghiên cứu sinh là xong.
Nhưng mà hiện tại Phong Cảnh đang rối tinh rối mù lên, lấy được đề tài nghiên cứu, cả mùa hè không nói, đến khi tốt nghiệp vẫn còn làm việc, Phong Cảnh cũng hoàn toàn dồn hết tâm tư vào nghiên cứu, khiến cho mọi người tìm không thấy y.
Mà Kỉ Tầm lại thuộc dạng sinh viên năng động, hay tham gia các hoạt động xã đoàn, nên đến thời điểm tốt nghiệp là lúc nơi nơi gọi đi ăn cơm chia tay. Kỉ Tầm vốn thích uống rượu, trường hợp này là đến góp vui, thế nên đêm nào cũng say khướt.
Chuông điện thoại vang lên, Kỉ Tầm nghe điện thoại, không nghĩ ngợi kêu lên: “Tôi đi ăn cơm, sẽ về kí túc.”
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó là thanh âm của đội trưởng: “Kỉ Tầm, mai nhớ đến chuyển hồ sơ của cậu.”
Kỉ Tầm thanh tỉnh một chút, đáp ứng. Treo máy rồi mà cậu vẫn còn hoảng hốt, tiếp điện thoại nhiều nên thành thói quen, theo bản năng trả lời như khi hai người còn hòa bình, cứ nghĩ là người kia gọi điện hỏi xem mình đã ăn cơm hay chưa.
Thời gian hai người bên nhau, bất kể thế nào, Phong Cảnh vẫn thế.
Hiện tại người kia cũng ngừng việc quan tâm, hơn nữa, từ khi chuyển phòng đi, y không hề liên hệ gì với cậu. Kỉ Tầm đột nhiên thấy không vui, loáng thoáng,cảm thấy như là mình đã mất đi cái gì đó, có điểm hơi phiền muộn cùng luyến tiếc.
Tốt lắm, không cần, có thể là y cũng đã chấp nhận việc hai người đã chia tay. Vốn đang định nghĩ đến tên kia cũng giống mình, ít nhất cũng có thể đợi đến tận ngày tốt nghiệp mới có thể chia tay, hiện tại, có thể thấy y còn rõ ràng hơn mình, nói chấm dứt là dứt luôn. Kỉ Tầm tựa như trút bỏ được gánh nặng, thở phào một hơi, tình cảm là cái chết tiệt gì chứ, thực là chả có gì tốt đẹp.
Bữa cơm cuối cùng trước khi tốt nghiệp là việc vô cùng trọng đại, ăn xong bữa này, hôm sau mọi người đường ai nấy đi. Ở đây, Kỉ Tầm nhìn thấy Phong Cảnh một lần, bất quá ở ký túc xá cũng gặp thoáng qua, khi ấy Kỉ Tầm còn nói câu ‘Đại ân nhân a’, kết quả là Phong Cảnh liền nâng đôi mắt toàn tơ máu dừng lại trên người cậu vài giây, hơi gật đầu, lại tiếp tục đi mất.
Kỉ Tầm nhìn theo bóng dáng đó đi khuất nói thầm, mới có vài ngày không gặp, mà tinh thần y đã kém đi rất nhiều, giáo sư BT* của y quả nhiên là áp bức đệ tử, Kỉ Tầm cảm khái, chỉ mong kiếp nghiên cứu sinh của y không quá thống khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]