Lời tác giả: Cuối cùng muốn nói chính là bày ra dáng vẻ đáng yêu thật đáng hổ thẹn (=∩ω∩=)
Rốt cuộc dạ dày to đến mức nào mới có thể tiêu diệt hết một bàn đồ ăn này hả?
Âu Khắc nhìn trên bàn bày bảy, tám cái đĩa cảm thấy mình đã nắm bắt được chỉ số thông minh của Điền Nghị, một người không mang theo não ra ngoài với văn phong của hắn hoàn toàn không ăn nhập.
Tiểu thuyết của hắn trước đây đều là dạng hành văn nhuần nhuyễn, nội dung chặt chẽ, từ khi bắt đầu đã dẫn dắt tình tiết câu chuyện hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Vậy mà hiện tại hắn viết H văn hoàn toàn không có tí logic nào. Tất cả là nói mò, nhạt nhẽo, không biết đại não bị vi khuẩn gì xâm nhập.
Nghĩ đến các tiểu thuyết khác của đối phương, lẽ ra hắn không phải là kiểu tác giả chết tiệt ngu xuẩn muốn viết các tình tiết như vậy vào truyện chứ.
Ví dụ như: Bạn thụ nũng nịu nói không ăn hết được, bạn công cười gian: Hả? Không phải đã nuốt đến tận gốc rồi sao…
Dừng hình!!! Âu Khắc vội vàng vứt mớ hình ảnh lộn xộn trong đầu đi, sau này cũng không đọc mấy truyện H vớ vẩn kia nữa, chỉ số thông minh của y bị kéo tụt xuống một cấp rồi.
Điền Nghị thấy sắc mặt Âu Khắc bỗng trở nên nhợt nhạt, chợt dâng lên một dự cảm xấu, có vẻ như mình thể hiện hơi quá mức….
Dụ ngọt như thế nào mới được đây? Tại sao đối phương nhìn bàn đồ ăn hắn nhọc công khổ sở nấu ra lại đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-cai-jj-nao-cung-giong-nhu-may-dong-coc/26960/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.