“Cháu không nên để cho Đông Tử bị tai nạn xe cộ rồi chết. Cái loại người như Đường Tĩnh hoàn toàn không thích hợp để cậu ta yêu, cậu ta xứng đáng với người tốt hơn bla bla bla.” – Mẹ u mặt mày đau khổ nói.
“Vâng, vâng, vâng. Lúc đó cháu chỉ thấy như vậy đã là kết thúc tốt nhất cho bọn họ thôi.” – Điền Nghị gật đầu đồng ý. Trong lòng lại nghĩ, chết cũng đã chết rồi, chỉ là nhân vật trong truyện thôi mà, không cần phải có oán niệm lớn như vậy chứ.
Ngòi bút của tác giả giết người như ngóe, mà cũng không phải là loại phạm pháp giết người.
Dì à, dì đừng có dùng cái vẻ mặt như muốn giết cháu báo thù như vậy.
“Đông Tử chết rồi thì thôi đi. Đường Tĩnh là loại người dối trá, bên ngoài thì làm ra vẻ khổ sở, còn không phải vẫn tìm được người mới như bình thường sao, chỉ thấy người mới cười chứ không thấy người cũ khóc.” – Mẹ u nghiến răng nghiến lợi.
“Vâng… Dì xem, bây giờ đang lưu hành loại truyện trọng sinh, hay là về cháu viết một truyện trọng sinh, để Đông Tử sống lại thì sao ạ?” – Điền Nghị thấy dường như mồ hôi mẹ mồ hôi con sắp rớt hết ra rồi.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình đúng là đồ cặn bã. Lúc đó vừa viết kết cục như vậy đã có vô số tin nhắn rồi, lượt xem của truyện tăng ầm ầm vào tố khổ là hắn không nên để cho Đông Tử trở thành vật hy sinh, lại còn căm hận Đường Tĩnh vì sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-cai-jj-nao-cung-giong-nhu-may-dong-coc/2004236/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.