Tuấn Anh dán chặt đôi mắt vào màn hình máy tính, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Một người đàn ông dáng người cao lớn, nhanh nhẹn khép cửa rồi bước đến cất giọng ồm ồm:
"Phó tổng! Tôi đã có mặt."
Tuấn Anh ngả người ra ghế, cây bút trên tay không ngừng chuyển động.
"Sự kiện sắp tới bên phòng marketing chuẩn bị đến đâu rồi."
Người đàn ông vừa bước vào là trưởng phòng marketing, anh ta chậm rãi nói:
"Mọi thứ đã được lên kế hoạch thưa phó tổng, thiệp mời và bên truyền thông đã họp sau đó sẽ trình lên ban quản trị để duyệt. Chúng tôi đang làm nhanh nhất có thể."
Tuấn Anh gật gù, anh bấm máy gọi cho thư kí:
"Người tôi bảo cô gọi lên đã đến chưa?"
"Dạ thưa phó tổng, cô ấy đang đợi ở ngoài ạ." Giọng cô thư kí nhẹ nhàng cất lên qua điện thoại.
"Cho cô ấy vào đi" Nói rồi anh tắt máy, quay sang phía trưởng phòng "Tôi có một đề cử nho nhỏ cho anh."
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
Tú Cầu xuất hiện sau cánh cửa, cô khép nép bước tới và tất nhiên không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông ngồi sau chiếc bàn làm việc. Sự lo lắng của cô dường như không còn, cô chỉ thẳng tay về phía trước.
"Là anh!"
Trưởng phòng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, Tú Cầu nhận ra mình đã hơi quá, cô hắng giọng rồi giảm âm độ, với một thái độ rất cung kính như muốn chọc tức anh:
"Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-ai-khac/2962905/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.