Mai Ngọc sau khi nằm viện một tuần thì đã được xuất viện, hiện cô đang là sinh viên trường đại học Công Nghệ Thông Tin nên cô không muốn nằm viện quá lâu. Tuy vậy nhưng trong suốt những ngày nằm viện cô vẫn chưa thấy bóng dáng của người đàn ông kỳ lại đó, đơn giản là muốn cảm ơn anh ta thôi. " Em Nguyễn Mai Ngọc mau đứng lên nói những gì em nghe được nãy giờ " - Đang lơ mơ suy nghĩ thì tiếng bà giáo sư dạy Anh vang lên. Bị bất ngờ như khiến cô đứng lên đầy lúng túng.
" Lát nữa xuống phòng phòng hội đồng gặp tôi, ngồi xuống " - Nói xong, bà ta quay người tiếp tục giảng bài.
Cô chỉ biết xấu hổ ngồi xuống,trong lòng lại tràn ngập sự ảo não, lát nữa xuống đó chắc bị mắng te tua cho coi!!!! Hết giờ, cô lủi thủi đi đến phòng hội đồng nhưng do không nhìn đường nên tông vào một người, cô chuẩn bị té xuống thì được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, ngước mắt lên nhìn cô kinh ngạc đến sững sờ. Khuôn mặt kia, làn da kia, ôi trời ơi! Đôi mắt xanh sâu thẳm tràn đầy ý cười, sóng mũi cao vút, bờ môi khẽ nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, mái tóc vàng uốn xoăn khẽ phấp phới trong gió. Một chàng trai nước ngoài đẹp trai nhất mà cô từng gặp!
" Xin lỗi, em không sao chứ? " - Tiếng nói lơ lớ đầy sự lo lắng của chàng trai cất lên.
" Oh? No, no ( Không sao) " - Cô vội vàng nói, chất giọng của anh ta thật lạ.
" Tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-ai-khac-ma-la-em/28898/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.