Hai người đứng ở cửa ôm nhau chốc lát rồi Phó Chấp Viễn kéo tay Cố Trù vào nhà.
Nước mắt anh chưa kịp rơi xuống thì đã nhớ ra nồi mì còn đang nấu trong phòng bếp, vội vàng bảo Cố Trù đi tắm rồi ra chuẩn bị ăn.
Có vẻ Cố Trù ăn đến rất thỏa mãn, ăn xong mấy đũa còn ngẩng đầu cười với Phó Chấp Viễn, tay vươn sang nắm lấy bàn tay anh.
"Tật xấu này, ăn cơm cũng muốn được dắt tay." Phó Chấp Viễn nói.
Nhưng anh cũng không rút tay ra.
Sau khi ăn xong Phó Chấp Viễn thu dọn bát đũa, vào phòng tắm lấy khăn tắm vừa dùng mang giặt, lúc đi ra thì thấy Cố Trù đang ngồi xổm bên cạnh chiếc vali đã mở.
"Lại đây." Y quay đầu vẫy tay với Phó Chấp Viễn.
Phó Chấp Viễn đi tới thì thấy cảnh tượng khiến anh sợ hãi vô cùng: Một nửa chiếc vali lớn của Cố Trù đều ngập đầy khoai lát.
"Cái này..." Anh nhìn người đang ngồi xổm.
"Anh muốn ăn mà?"
"Nhưng mà em mua nhiều quá." Phó Chấp Viễn không thể tin được.
"Nhưng mà ăn thực sự rất ngon." Cố Trù lấy một gói đưa cho anh.
Phó Chấp Viễn vừa duỗi tay ra định cầm thì tay Cố Trù đã thay thế gói khoai lát vươn đến, anh chưa kịp hỏi y định làm gì thì đã bị Cố Trù đứng lên ôm lấy rồi đẩy anh về hướng phòng ngủ.
Vài bước đó Cố Trù vẫn luôn ôm anh từ phía sau.
Dường như đang lẩm bẩm với chính mình: "Sao mới nhìn anh có vài cái mà đã cương lên rồi?"
Sau đó nhanh chóng ấn anh nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-on-chut-nao/1026526/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.