Không khí trên xe yên ắng kì lạ.
Phó Chấp Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường phố xá chớp lóe, đủ mọi kiểu dáng cửa hàng san sát cạnh nhau, dòng người ra ra vào vào.
Anh nghĩ lại cuộc điện thoại nửa tiếng trước mà anh gọi cho Cố Trù, lại nghĩ đến bây giờ mình đang ngồi ở ghế phụ trên xe y, không hiểu sao mà trong lòng hơi lo lắng.
Sự lo lắng này nhanh chóng bị Cố Trù cắt ngang.
"Có phải anh còn chưa kịp ăn đồ ăn không?" Y hỏi Phó Chấp Viễn.
"Hả?" Phó Chấp Viễn hoàn hồn lại, quay đầu nhìn người đang lái xe.
Cố Trù nhân lúc đèn đỏ mà quay sang nhìn anh, cười nói: "Cơm tối mua cho anh ấy, có phải anh chưa kịp ăn không?"
"À, ăn rồi." Phó Chấp Viễn trả lời.
"Ăn nhanh vậy á?" Cố Trù không tin.
"Ăn hộp bánh kem." Nói đúng hơn là ăn một phần tư miếng bánh kem.
Cố Trù hơi nghiêng đầu liếc anh: "Sức ăn của anh yếu như vậy ư?"
Y nhớ lần trước đi ăn tiệc anh ngồi ăn bánh kem là vì mẹ anh nấu ăn không cho muối và bột ngọt, vậy nên anh chưa no.
"Không, tôi mang về mà." Phó Chấp Viễn chỉ chỉ phía sau.
Trước khi xuống dưới anh đã đóng gói lại đồ ăn rồi mang nó xuống cùng, rồi để cả áo khoác, laptop và túi đồ ăn ở ghế sau.
"Về nhà quay nóng lại ăn." Phó Chấp Viễn nói, giọng anh nghe hơi mỏi mệt, "Không muốn ngồi ngốc ở văn phòng nữa."
"Anh bận quá." Cố Trù nhìn thoáng qua bảng điều hướng, sắp về tới nhà Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-on-chut-nao/1026521/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.