Đông Hằng bất mãn "Sao em có thể cứng nhắc như vậy được nhỉ, gặp một lần là vô tình, lần thứ hai trùng hợp, còn lần ba không phải duyên số? Sau mấy lần đó anh mới biết rằng thì ra em chuyển đến gần chỗ anh làm việc nên anh mới gặp em thường xuyên như vậy." 
Saint cảm thấy Đông Hằng như đang dỗi liền nói "Được rồi được rồi, sau này em không thế nữa. Còn nữa, ngày nào em cũng sẽ làm phiền anh." 
Đông Hằng cười nhẹ "Em sao vậy, nghe cảm động quá à? Không cần phải vậy đâu." 
Saint nhỏ giọng "Em... Thì ra mọi chuyện đều không phải ba mẹ sắp đặt mà là do anh tìm em." 
Đông Hằng nằm dài lên giường "Hay là mai anh không đi công tác nữa nhỉ." 
Saint nói "Anh đừng có như vậy, bác trai mắng em mất, mau ngủ sớm đi." 
Đông Hằng cười nói "Được rồi." 
Mọi người hôm nay trông thật kì lạ, ánh mắt khác thường này là ý gì? Đến lúc bước vào thang máy, người đứng xung quanh dù đông nhưng vẫn cố cách cậu một khoảng nhỏ. 
Chỉ mới đặt chân vào chỗ bàn làm việc, Saint liền nghe tiếng la lớn "Saint." 
Giọng nói rất quen thuộc, Saint xoay người quát nhỏ "Cái gì vậy hả?" 
Blue hấp tấp "Cậu vào nhóm công ty xem chưa." 
Saint vội lấy điện thoại ra, rất nhiều tin nhắn đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, lướt xem một lát liền thấy vài tấm ảnh "Gì đây chứ?" 
Blue và Trân Châu kéo ghế lại ngồi gần cậu, nói nhỏ "Tụi tớ hỏi câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.