Đúng như Saint dự đoán, đến ngày hôm sau đi làm, cứ đi qua bất kì nhân viên nào thì đều nhìn thấy cái cúi chào lịch sự.
Saint nhìn không quen cảnh này, có cảm giác như những ngày tháng trước đây đến công ty thật quý giá. Thà rằng đi trễ có người mắng còn đỡ hơn lúc này, gặp mặt ai cũng không thể nói gì, có muốn cũng chẳng ai có thể bắt chuyện.
Chỉ mới ngồi vào bàn làm việc đã cảm thấy mệt mỏi, nhìn thấy Saint đến thì Blue phóng nhanh lại như bay hỏi chuyện "Sao rồi?"
Saint than vãn "Chắc mình điên mất, hay là mình tìm việc khác cho rồi."
Blue vẻ mặt không tin "Có điên mới đi tìm công việc khác, tớ chưa từng thấy ai đi làm mà nhàn hơn cậu."
Saint nhìn xung quanh không thấy Trân Châu đâu, bình thường cô ấy luôn là người đến sớm hơn ai cả liền thắc mắc "Trân Châu đâu rồi."
Blue nhìn quanh rồi nói "Cậu không thấy hôm nay rất vắng sao. Lúc nãy tớ qua phòng thư kí hỏi mới biết Trân Châu nghỉ dưỡng bệnh rồi. Thư kí Hân với giám đốc cũng được báo lại là nghỉ buổi sáng."
Saint nói "Hai người họ hôm qua phải dự tiệc cả ngày hẳn là mệt rồi. Nhắc mới nhớ, hôm qua sao cậu lại không đến."
Blue bày gương mặt chán nản như không muốn nhắc đến chuyện này, xua xua tay "Không phải ba và anh mình đã đến rồi sao, như nhau cả thôi."
Saint nhìn là biết Blue vẫn còn chưa làm hòa với gia đình bèn không hỏi nữa, nói qua chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433465/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.