Người thích người trong mỗi hoàn cảnh khác nhau. Lúc đó lãng mạn, lúc đó đơn giản, lúc đó họ cảm thấy thích hợp hoặc sống hết cả đời người cũng chưa chắc tìm gặp được một người như vậy.
Cái gì mà thích hợp hay không? Cái gì mà dù biết trước không có tương lai tôi vẫn quyết định yêu đương với anh?
Hai người bên cạnh nhau lâu dài rồi sẽ tự thấy đây là cái duyên. Yêu nhau lâu rồi sẽ có cái nợ. Nợ nhau thì sẽ không dễ dàng buông tha nhau.
Đến chết cũng không buông.
Mr. Tùng như mọi hôm đi qua bàn làm việc của thư kí nhưng hôm nay có chút lạ. Mới sáng sớm mà thư kí Hân cứ tập trung nhìn vào điện thoại mãi không để ý gì "Này thư kí Hân."
"..."
Mr. Tùng lớn tiếng "Ngọc Hân."
Thư kí Hân giật mình suýt nữa là rơi mất điện thoại, lúc ngước mặt lên thấy Mr. Tùng liền vội đứng dậy "Xin lỗi giám đốc."
Mr. Tùng nhìn cô, vẻ mặt ủ rũ của thư kí Hân làm lấn át cả buổi sáng vui vẻ của anh "Ở đây không tiện, vào phòng rồi nói."
Thư kí Hân tâm trạng lo lắng, luôn miệng cầu trời đừng có mà trừ lương.
Mr. Tùng tựa người lên cạnh sô pha "Sao cô lại mắc lỗi cơ bản thế này, tôi có chút thất vọng."
Thư kí Hân cúi người một cái "Xin lỗi giám đốc."
Mr. Tùng lo lắng, nhẹ giọng quan tâm "Vẫn còn không khỏe?"
Thư kí Hân lắc đầu "Lúc nãy ba tôi nhắn bảo về nhà dùng bữa, hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433444/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.