Đông Hằng vừa mới từ hướng phòng vệ sinh đi ra đã nghe Saint lớn tiếng, vẻ mặt cậu tức giận vội vàng tắt điện thoại "Sao vậy, em đang ở quán vẫn nên nhỏ tiếng chút. Mau ăn đi, lát anh dẫn em đến một nơi."
Saint nói "Anh, xin lỗiblát nữa em có việc rồi."
Đông Hằng chống hai tay lên bàn nhìn cậu "Không phải đi ăn xong sẽ cùng anh đi chơi hết cả ngày nay sao, bây giờ lại..."
Saint nói "Em vẫn chưa nói hết, em còn muốn anh đi cùng."
Đông Hằng thắc mắc "Hửm?"
Saint nói tiếp "Chú vừa gọi đến bảo ông nội nhớ em rồi, sẵn đây có dịp em cũng muốn gặp ông ấy. Đã lâu rồi em không được cùng ông ấy chậm rãi trò chuyện."
Đông Hằng ngả người ra sau, sắc mặt thay đổi qua lo lắng, tựa lưng lên ghế "Phải đi gặp phụ huynh sao, anh vốn không có chuẩn bị chút tâm lý nào. Đến cả quà gặp mặt còn chẳng biết phải mua gì nữa."
Saint nháy mắt, đưa tay vỗ vỗ ngực mình đảm bảo "Không phải vẫn còn em à, không sao cả."
Hai người mua sắm chút đồ rồi lập tức lên đường đến nhà ông Nguyên. Đến nơi, Saint xuống trước nhấn chuông, nếu không ai ra mở thì cậu sẽ đi thẳng vào. Trong lúc Đông Hằng lấy đồ ở ghế sau thì một thanh niên tầm tuổi ra mở cửa.
Quản gia nói "Không ngờ cậu lại đến thật."
Saint nói "Anh à, anh cũng ở đây."
Đông Hằng đi lại gần, nghe cách xưng hô của hai người có chút gì đó kì lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433416/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.