Đông Hằng thấy loáng thoáng bóng dáng người trông rất giống Đông Hi liền nhanh chân đi lại. Lúc lại gần thì biết đó chắc chắn là Đông Hi, anh kéo áo cô lại "Sao em lại ở bệnh viện, giờ này là giờ học mà?"
Đông Hi nói "Em nghỉ tiết mà."
Đông Hằng nghi hoặc "Có thật không? Có phải em nghỉ tiết thực hành giải phẫu của thầy Khiêm không?"
Đông Hi bĩu môi "Em xin lỗi."
Anh Khôi không biết từ đâu lại gần "Thầy ấy mặc dù khó tính nhưng rất giỏi có đúng không, còn rất quý học trò giỏi?"
Đông Hằng thở dài "Đông Hi có giỏi như cậu đâu chứ."
Đông Hi nhìn Anh Khôi, ánh mắt trở nên lấp lánh "Đàn anh à, anh là thần tượng của em đó."
Anh Khôi bật cười "Anh cảm ơn, nhưng bác sĩ Đông là thầy anh mà, em phải ngưỡng mộ thầy ấy chứ."
Đông Hi lắc đầu "Vì là người trong nhà nên em mới mặc kệ."
Đông Hằng nói "Em ráng mà đi học, bệnh viện đang rất cần bác sĩ chuyên tim giỏi đây này."
Anh Khôi gật đầu "Học chuyên khoa tim mạch khá khó nên em phải thật cố gắng. Quan trọng là tiết của thầy Khiêm nhất định không được nghỉ, có biết không?"
Đông Hi mặc Đông Hằng, chăm chú nghe Anh Khôi nói rồi gật gật đầu "Em biết rồi, em đi ngay."
Đông Hằng nhìn Đông Hi vội vã chạy đi rồi nhìn qua Anh Khôi "Ôi cái mê lực này, rõ ràng là tớ đẹp trai hơn cậu."
Anh Khôi nhẹ nhếch mép "Vậy sao, quá khen rồi."
Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433403/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.