Saint cùng Đông Hằng chậm rãi dùng bữa, nói qua nói lại bữa ăn cũng đã kéo dài gần nửa giờ đồng hồ "Ngày mai đến nhà em rồi, anh đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Đông Hằng đặt đũa xuống, đưa tay lấy khăn lau miệng, dáng vẻ đã ăn xong "Anh không biết phải chuẩn bị những gì cho việc dạm hỏi, việc đó ba mẹ anh lo cả."
Saint nói "Hay em giúp anh chọn chút đồ, dù gì em cũng hiểu ba mẹ em hơn nhà anh mà."
Đông Hằng lắc đầu "Không cần phiền phức như vậy, cứ đợi thời gian trôi qua thôi, rồi sẽ ổn cả."
Saint vừa ăn vừa nhìn Đông Hằng trò chuyện, không cẩn thận ống tay áo bẩn lúc nào không hay "Em cứ cảm thấy rất bất an không thể tả nổi, thời gian càng gần sẽ càng cảm thấy hồi hộp."
Đông Hằng bắt lấy cổ tay Saint, tay kia lấy khăn giấy tỉ mỉ lao cho cậu "Em là đang sợ không thể gả đi được?"
Saint rút tay lại, khá tức giận, giọng nghẹn ứ lại nhưng rồi bình tĩnh thốt ra "Hay là đổi lại em qua nhà anh nhỉ."
Đông Hằng cười rồi xua tay "Không, không cần... không cần đâu."
Gia đình Đông Hằng rất sớm đã đến. Đông Hi ban đầu nằng nặc đòi theo nhưng cả nhà không ai đồng ý. Lý do duy nhất chính là hôm nay con bé đó có tiết của thầy Khiêm, đặc biệt quan trọng.
Cả nhà ba người bước vào, người ngại ngùng, khách sáo chỉ có mỗi Đông Hằng. Ông bà Đông khá tự nhiên cùng ba mẹ Saint ngồi xuống, ghế chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433397/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.