"Con cầm lấy cái này mua chiếc nhẫn qua cầu hôn cậu bác sĩ kia, ba không thể để con chịu thiệt mà gả cho cậu ta được."
"Ba à, anh ấy đã cầu hôn con rồi."
Thật sự không hồi hộp.
Thật sự không hồi hộp.
Đôi tay Đông Hằng liên tục run rẩy, anh cúi người, đan mười ngón tay lại rồi siết chặt. Mồ hôi lạnh sau gáy từng giọt chảy xuống.
Mơ hồ đứng một hồi không chú ý xung quanh, mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy phá đến nỗi va vào chân khiến anh tập trung lại. Âm thanh ồn ào nhộn nhịp xuất hiện, dần dần lớn hơn truyền đến tai.
Đông Hằng rút khăn tay trong túi quần ra lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Thời tiết vốn mát mẻ không chút nóng bức, anh cứ nghĩ bản thân suýt nữa sẽ phát bệnh.
Đông Hằng đưa tay chỉnh lại chiếc navy suit đang mặc trên người. Lát sau lại khó chịu, tay liên tục đưa lên chỉnh lại cổ áo. Thường ngày đều không phải mặc kiểu quần áo thế này, đến giờ lại không quen. Anh tháo cúc áo ngoài xuống, tìm chiếc ghế gần nhất ngồi nghỉ ngơi.
Trong lòng hồi hộp thì cơ thể sẽ không yên, Đông Hằng đứng dậy định rời khỏi đây tìm nơi vắng người thì bị kéo lại. Quang Hậu và Anh Khôi đẩy cậu ngồi vào giữa hai người, liên tục hỏi chuyện.
Anh Khôi đặt tay lên vai Đông Hằng "Định đi đâu đấy bạn."
Đông Hằng nhíu mày, dùng đôi mắt u tối nhìn qua Anh Khôi "Không định đi đâu cả."
Quang Hậu cũng giống Anh Khôi, đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433393/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.