Đông Hằng vừa mở cửa ra liền có một bé trai khoảng chừng năm tuổi chạy lại, ôm chân anh cứng ngắc "Ba."
Anh dường như đã quen với cảnh này liền đưa tay xoa đầu cậu bé.
Saint luôn ở phía sau Đông Hằng, đứa trẻ này tuy cậu từng gặp một lần nhưng không thể nhớ rõ được khuôn mặt.
Đứa bé ngước mặt lên nhìn Đông Hằng, thấy có người đứng sau liền nghiêng đầu qua, ánh mắt sắt bén nhìn Saint. Nhóc này không biết nghĩ gì trong đầu, cứ mãi nhìn Saint chăm chăm như đang phân tích điều gì. Không lâu sau đột nhiên đứa trẻ chuyển qua ôm chân Saint.
Saint đờ người ra không biết phải phản ứng thế nào, cậu làm theo Đông Hằng, cứng nhắc đưa tay xoa đầu đứa trẻ.
Đông Hằng khá ngạc nhiên "Trông con trai khá thích em đấy."
Người bác sĩ ngồi trước mặt vẫn luôn nhìn ba người, mỉm cười nói "Chắc do thằng bé biết cậu sợ cậu ấy nên tìm chỗ dựa trước."
Đông Hằng nhìn thấy cảnh này liền cười nhẹ. Anh đi thẳng vào phòng "Chào cậu, Gia Hưng."
Gia Hưng cười cười, đưa tay mời Đông Hằng ngồi phía ghế đối diện "Cậu ngồi đi."
Đông Hằng nói "Phòng làm việc của cậu lại thay đổi nữa rồi."
Gia Hưng cười ngại "Minh Đức cần tập trung nhiều hơn nên tớ mua đống bút màu này cho thằng bé vẽ, đỡ phải phiền tớ làm việc."
Đông Hằng biết Gia Hưng đã lỡ lời vội xoay mặt lại nhìn đứa nhỏ, gương mặt nó đã mếu lại. Đông Hằng dang tay ra để đứa nhỏ nhào vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433389/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.