Phản ứng của Thẩm Kham Dư đối với nụ hôn của Cố Ngôn Sênh gần như là hoảng kịch liệt. 
Cậu không giống như trước như con rối mà ngồi mặc cho Cố Ngôn Sênh ôm cậu. Trong lòng anh bây giờ cậu run rẩy cực kì, cái cơ thể gầy gò đó dường như muốn run đến tan nát xương cốt. Sau đó cậu bắt đầu giẫy dụa dù rằng cậu có dùng hết sức của mình, hô hấp khó khăn liều mạng mà giãy vẫn không đáng là gì với Cố Ngôn Sênh. 
Đây là lần đầu Đường Tu thấy Thẩm Kham Dư phản ứng mạnh như thế nhất thời cũng không biết làm sao, Cố Ngôn Sênh nháy mắt ra hiệu y ra ngoài trước. 
Đường Tu thờ dài nhẹ gioọng: “Đừng dọa cậu ấy sợ, không cứu được đâu. Tôi ở trước cửa, có gì thì gọi tôi.” 
Cố Ngôn Sênh không đáp lại y, anh vẫn cẩn thận từng li từng tí ôm Thẩm Kham Dư vào lồng ngực, nhẹ nhàng gọi tên cậu. 
Thẩm Kham Dư ngừng giãy dụa, trong lồng ngực anh không ngừng phát run. Sau đó bỗng nhiên cúi đầu dùng hết lực mà cắn mạnh một cách tàn nhẫn vào tay mình. 
Không biết sức lực của cậu ở đâu ra mà cắn ác như vậy. Cố Ngôn Sênh nhìn thấy bộ đồ xanh của bệnh nhân thấm ra chút máu. 
“Đừng cắn, đừng cắn.” Cố Ngôn Sênh khản cổ gần như là cầu xin cậu: “Em có thể cắn anh này, đừng tự làm mình bị thương được không?” 
Thẩm Kham Dư nhả cánh tay chính mình ra, dùng nó bịt chặt hai lỗ tai của mình lại, cuộn người hàm hồ nói: “Tỉnh lại đi… mau tỉnh lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-noi/944020/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.