Cố Ngôn Sênh giúp Thẩm Kham Dư thay mấy lần túi chườm nước và khăn mặt. Đến nửa đêm cả người cậu đầy mồ hôi cuối cùng cũng hạ sốt, hô hấp cũng ổn định hơn, không giống như trước cứ như thở không nổi. Nhưng mà cậu vẫn sợ lạnh, vẫn cứ cuộn tròn người như một con tôm nhỏ.
Cố Ngôn Sênh muốn thay quần áo khác cho cậu nhưng lại không biết làm thế nào. Rõ ràng cả người cậu vô lực, người như bùn nhão mặc người định đoạt lại không biết lấy sức ở đâu ra, hạ sốt một cái liền không nghe lời.
Anh không dám ép cậu đành chăm sóc cậu đến khi tờ mờ sáng không thấy cậu sốt lại, cuối cùng vì mệt quá nên trở lại phòng anh liền ngã đầu ngủ mất.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Lúc Cố Ngôn Sênh tỉnh lại đã là 10 giờ sáng, anh nhìn đồng hồ trên điện thoại lập tức nhảy dựng lên.
Anh đẩy cửa ra thì thấy trong phòng khách có mẹ Tống Lê đang cho Cố Vũ Điềm uống sữa, anh quay đầu đi đến phòng ngủ của Thẩm Kham Dư bên trong không một bóng người.
Tại sao mỗi lần tỉnh dậy là bỏ đi, cậu lấy đâu nhiều sức thế.
Cố Ngôn Sênh nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Lê: “Mẹ, Thẩm Kham Dư gọi mẹ đến sao? Em ấy đâu rồi?”
Tống Lê sửng sốt một chút: “Làm mẹ giật mình… Là nó gọi mẹ đến, điên điên khùng khùng nói muốn ra ngoài mua trái cây. Sáng sớm mà đi mua trái cây cái gì không biết, đến con cái cũng không lo, cứ một hai đòi đi.”
“…Em ấy không có khùng điên.” Đi đến cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-noi/240902/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.