Ảo tưởng là tật xấu mà Thẩm Kham Dư có từ trong bụng mẹ, gặp Cố Ngôn Sênh thì nó lại càng nghiêm trọng hơn.
Lần đầu cả hai gặp mặt là mới lên cấp 2, Thẩm Kham Dư là một đứa trẻ ngỗ nghịch, còn Cố Ngôn Sênh là học sinh "con nhà người ta".
Ngày ấy, Thẩm Kham Dư thấy mấy đứa choai choai lớp lớn hơn chặn Cố Ngôn Sênh trong hẻm nhỏ để tống tiền tiêu vặt. Cố Ngôn Sênh bị dọa cho xanh lè cái mặt, người túa mồ hôi nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh, mặt lạnh lấy hết tiền của mình đưa cho bọn kia.
Thẩm Kham Dư ở trên nóc nhà nhảy xuống, đạp một phát lên mấy đứa kia rồi kéo tay Cố Ngôn Sênh bỏ chạy.
Hai người chạy đến một cánh đồng hoa cải dầu, người hiếm khi rèn luyện thể chất như Cố Thiếu gia đây mệt đến quỳ xuống đất.
"Cám... cám ơn cậu." Cố Ngôn Sênh thở gấp nói.
Thẩm Kham Dư đỡ anh đứng dậy, tiện tay ngắt một nhành hoa cải dầu đưa cho anh: "Anh đẹp trai quá, em thích anh."
Cố Ngôn Sênh hồng hộc lau mồ hôi, cũng tiện thể nhìn cậu như tên thần kinh.
Thẩm Kham Dư híp đôi mắt phượng, cười tít tặng hoa: "Anh ơi, em thích anh á, anh tên gì vậy?"
Cố Ngôn Sênh cau mày né tránh: "Tôi không phải đồng tính, tôi không thích cậu."
"Ừm" Thẩm Kham Dư không hề cảm thấy buồn, ngược lại còn thấy vui khi gương mặt Cố Ngôn Sênh phản ứng: "Vậy thì anh cũng phải nhận hoa của em, như vậy mới là trẻ ngoan."
Cố Ngôn Sênh liếc nhìn nhành hoa trong tay cậu: "Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-noi/240885/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.