Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ lặng lẽ khóc, vừa cười khổ vừa tâm hoảng ý loạn. Dù vậy, hắn hiểu rất rõ giờ phút này trong đầu Chu Ngôn Dụ đang nghĩ tới điều gì. Hắn nhớ lại lần phát bệnh năm đó, đối với Chu Ngôn Dụ nó đã trở thành vết thương đau đớn nhất trong lòng, tùy tiện ngẫm lại cũng có thể khiến cả người anh không ngừng run rẩy.
Vì quá mức xúc động mà trái tim nhói lên một chút, điều này đối với tình trạng sức khỏe của hắn không tốt chút nào. Nếu để Chu Ngôn Dụ biết, chắc chắn sau này anh sẽ không bao giờ khóc trước mặt hắn nữa. Đương nhiên Chu Ngôn Dụ sau này sẽ không bao giờ phải khóc nữa, hắn từng nghe dì Tuyết kể khi Chu Ngôn Dụ vừa đến Thẩm gia đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, lúc bừng tỉnh mặt đã phủ đầy nước mắt, mà chính hắn lúc phát bệnh năm đó cũng thấy qua một lần. Bất quá chỉ một lần mà thôi, hôm nay nhân lúc anh say rượu cố ý nhắc đến vấn đề này không ngờ lại khiến anh nhớ tới đoạn kí ức tàn khốc trong quá khứ.
"Đừng khóc...".
Thẩm Hi duỗi tay vuốt ve khóe mắt ẩm ướt của Chu Ngôn Dụ.
"Đừng khóc...".
Tâm Thẩm Hi bởi vì nước mắt của Chu Ngôn Dụ mà lập tức mềm nhũn cả ra, hắn cầm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy xuống. Khi Chu Ngôn Dụ tỉnh dậy phát hiện mình cùng Thẩm Hi đang ôm nhau, có hơi thở quen thuộc bao quanh khiến anh một giấc ngủ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-ma-du/2551506/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.