Ở một bên khác, Thẩm Hi đang bồi bà nội Thẩm đi dạo chầm chậm trong vườn hoa. Ánh mặt trời ngày thu rất tốt, chiếu rực rỡ khắp nơi. Màu hoa cúc vàng nhạt, hoa hải đường đỏ tươi, xanh lam lan hồ điệp còn cả hồng phấn của hoa phù dung, chúng nó ở trong mảng lá xanh tranh nhau đua nở. Cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, đưa tới ong mật cùng bươm bướm lưu luyến quên mình. Mùi hương hoa quế tựa như phảng phất khắp mọi góc khuất, dày đặc quấn quanh đầu mũi. Bầu trời xanh thẳm, núi xa xanh biếc, mây trắng trôi bồng bềnh, hết thảy đều mỹ cảnh như tranh, hết sức tốt đẹp cũng hết sức tự do tự tại.
"Con xem, thật ra cái gì cũng đều không cần cầu. Chúng ta đứng ở chỗ này, thật giống như đã có được tất cả những điều tốt đẹp nhất. Sự yên bình này người muốn cầu cũng chưa chắc gì đã cầu mong được, chỉ có thể từ sâu trong lòng mỗi người".
Bà nội Thẩm ngồi xuống băng ghế dài trong vườn hoa, cười ha hả nói.
"Bà nội nói phải, trên đời này có quá nhiều người bận bận rộn rộn cũng chỉ vì muốn tìm được một phần bình yên như vậy. Nhờ phúc của bà nội, con từ nhỏ liền nghĩ thông đạo lí này cho nên mới sống thật tự tại".
Thẩm Hi bồi bà ngồi xuống, nhìn cảnh đẹp trước mắt nói.
"Con đó, cũng là vì vấn đề sức khỏe mới có thể càng thêm biết phúc biết mệnh. Có lẽ chỉ khi người ta tiến gần đến cái chết mới có thể càng hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-ma-du/2551481/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.