Du Giản Mẫn chỉ đành mỉm cười rồi theo anh đi về chiếc xe sang trọng đằng kia.
Cả quãng đường cô vẫn luôn tập trung sự chú ý về khung cảnh bên ngoài cửa kính. Hoàn toàn không có ý định cùng người nào đó tán gầu.
Cho đến khi dừng đèn đỏ,Thẩm Lạc Dịch mới xoay qua nhìn cô. Chăm chú nhìn sườn mặt tinh tế kia,muốn đưa tay chạm đến nhưng lại không thể.
Anh cứ như thế nhìn cô không thể rời,cho tận đến lúc tiếng còi xe ở phía sau thúc giục,anh mới quay trở lại chuyên tâm nhìn phía trước.Cổ họng như bị mắc kẹt mà gắn từng chữ, như đang tiết lộ nội tâm của anh.
Mấy năm nay em sống tốt chứ?Ừm,rất tốt.Thẩm Lạc Dịch nắm chặt vô lăng, muốn hỏi cô có nhớ đến anh không nhưng lại thấy bản thân quá vô sỉ.Là anh tự tay đẩy cô ra thì làm gì có tư cách để hỏi câu đó.
Chỉ nghĩ đến việc cô luôn không lạnh không nóng với anh như thế.Chẳng khác nào xem anh như một người xa lạ.Anh miễn cưỡng khắc chế cảm xúc của bản thân,đầu ngón tay vô thức bóp chặt, tim buồn bực đến không thở nối.
Du Giản Mẫn lơ đãng chống cằm,đôi mắt vẫn nhìn về phía cửa kính xe.Hình ảnh mơ hồ phản chiếu góc nghiêng của người đàn ông.
Quả nhiên nhan sắc của anh quá mức đẹp đẽ.Nhiều năm như thế cô cũng chưa từng gặp được ai có thể so bì với anh.
Cảm xúc của cô bây giờ đối với anh rất khó để nói thành lời.Cô không thể chắc chắn rằng bản thân có còn tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3646508/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.