Thời tiết dạo gần đây của Bình Thành luôn đổ cơn mưa rào.Du Giản Mẫn khẽ mở cửa sổ,hơi nước ẩm mốc thoang thoảng trong không khí,nhiệt độ chợt hạ thấp.
Cô nhìn ra bên ngoài một chút liền kéo lại cửa sổ.Một đêm mệt mỏi cô chẳng thể ngủ yên,khóc đến đau rát cả mắt.Chỉ cần chợp mắt liền gặp ác mộng.Trong mơ cô nhìn thấy Thẩm Lạc Dịch cùng Chu Nhược Đan kết hôn,sinh
con.
Chỉ cần nghĩ đến lòng cô lại nặng trĩu. Lồng ngực như bị người ta khoét sâu một lỗ,ở giữa như ngàn cơn gió lạnh buốt đi qua.Cô không cảm thấy đau đớn chỉ cảm thấy cô đơn, bi thương.
Du Giản Mẫn đi chân trần dẫm lên chiếc thảm lông. Thời tiết hôm nay âm u,ảm đạm quả nhiên đồng đều với tâm trạng của cô
Thiếu nữ trong chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt đứng trước gương.Du Giản Mẫn rất trắng,thoạt nhìn như không có mạch máu trên cơ thể vậy.Xương quai xanh xinh đẹp hiện rõ ra bên ngoài chiếc đầm ngủ,trắng muốt tựa ngọc.
Lúc nào cũng giả vờ mạnh mẽ như thể nhưng nhìn vào gương đi.Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt sưng đỏ hiện rõ tia máu,quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt.
Du Giản Mẫn bị chính mình doạ sợ,cô khẽ giật nẩy mình nhìn gương mặt phản chiếu qua gương.Cô thôi nhìn rồi chui vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút.
Hôm qua đều nói rõ cho cha mẹ một tiếng.Cô sẽ cùng cha mẹ ra nước ngoài.
Đến cuối cùng cô vẫn nên lựa chọn cho mình một con đường riêng,đoạn đường ấy sẽ không có Thẩm Lạc Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3646500/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.