Du Giản Mẫn cắn nhẹ môi dưới để không phải rơi nước mắt,cô trân thành nhìn thiếu niên trước mắt.Nhẹ nhàng mà an ủi vào lòng anh.
-Dịch à,sau này có em ở bên cạnh anh.Sẽ không để anh phải chịu tủi thân.Anh toả sáng như thế,anh tốt đẹp như thế,…Là bọn họ không biết trân trọng anh,Mẫn Mẫn của anh sẽ mãi trân trọng anh.
Khoảng khắc những lời ấy thốt lên khiến lồng ngực vốn khó chịu liền dịu xuống.Cảm giác ấm nóng như dần dần bao trùm lấy cả căn phòng lạnh giá này.
Thẩm Lạc Dịch không biết nói lời yêu ngọt ngào như cô,cũng không có vẻ mặt rạng ngời như ánh mặt trời kia.
Những thứ anh không có cô đều đem nó đến,cả ánh sáng ấm áp kia cũng là cô đem đến cho cuộc sống này.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô,dịu dàng mà mân mê cánh môi đỏ mọng.Tận sâu trong tâm trí anh vẫn không biết cảm giác lúc này là như thế nào.
Có lẽ như lời cha của anh thường nói.Phụ nữ rất biết cách chiều lòng,sau này con nếm thử một lần liền muốn trải nghiệm thêm nhiều thứ mới lạ hơn thế nữa.
Anh chỉ biết rằng bản thân của anh bị cô quyến rũ,bị cô lôi cuốn.Cái thứ cảm xúc không tên cứ kéo dài mãi.Anh không cho rằng nó là tình yêu,bởi vì anh không tin vào tình yêu.Những thứ vô bổ đó đều sẽ thay đổi thôi.
Cả hai cuốn quýt trong phòng một lúc lâu sau mới ra bên ngoài.Du Giản Mẫn với đôi mắt đỏ nhìn chiếc bánh kem trên kệ thì mới nhớ ra chuyện chính.
Sau đó liền như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3646415/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.