Bị cánh tay của anh đè cả đêm, mặc dù Hàn Niệm không thoải mái nhưng cũng rất ấm áp, mơ mơ màng màng rồi thật sự ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, là bà Trần gõ cửa đánh thức cô.
“Thư ký Lâm đã đến.”
“Bảo anh ta chờ 2 phút.” Đường Diệc Thiên đã sớm ra khỏi giường rửa mặt, cởi đồ ngủ thay quần áo thật nhanh. Ánh mặt trời buổi sáng theo khe hở của màn cửa chiếu vào, Hàn Niệm dụi mắt, nhìn thấy bắp thịt trên lưng của anh mang ánh sáng màu vàng hình chữ V, ánh sáng cắt ra hình dáng của một bắp thịt rõ ràng.
Hàn Niệm không nhịn được huýt sáo, Đường Diệc Thiên xoay người lại, áo sơ mi màu xám nhạt còn chưa cài nút, lộ ra hàng cơ bụng đều đặn, không có một chút cảm giác quá mức khoa trương, đường cong bình ổn và thoải mái.
“Chậc chậc…” Hàn Niệm ngồi dậy, không hề che giấu cặp mắt thẳng thắn trần trụi, “Giữ thân hình rất tốt…”
Đường Diệc Thiên nhanh chóng cài nút áo, thu cơ thể đang sôi máu sùng sục vào trong màu xám nhạt nhẽo, mặc dù như thế, đường cong của vai rộng eo hẹp vẫn hiện rõ như trước.
“Em cũng dậy đi.” Anh mặc áo khoác và nói.
Hàn Niệm ngã người xuống giường, nghiêng đầu nhìn anh. Mái tóc dài đen nhánh rũ trên vai… áo ngủ trượt xuống một góc, sau một đêm ngủ ấm áp, hai má cô đỏ ửng, giọng nói cũng êm dịu nhẹ nhàng, “Em cũng phải xuống dưới gặp khách sao?”
Đường Diệc Thiên thắt chặt cravat màu đen, nở nụ cười mỉa, “Phải đi mua máy sưởi ấm đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/69717/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.