Hàn Niệm qua loa thu dọn mấy bộ quần áo, Hạ Đông Ngôn dựa vào cửa phòng cô, hết sức oán giận, "Ngoại trừ bán rẻ cơ thể ra không còn con đường nào khác sao?”
Hàn Niệm ngừng lại động tác trên tay, “Quay đầu lại đoán chừng người của toàn thành phố đều cũng sẽ nói em như vậy, cho nên anh có thể thay đổi ý kiến không?”
Hạ Đông Ngôn bĩu môi, “Vậy Diệu Linh phải làm sao đây?”
“Cũng không phải là anh chưa từng ở một mình với thằng bé.” Cô nói xong thì đôi mắt có chút ảm đạm, “Thằng bé ở chung với anh quen rồi.” Nói xong chuyển sang đề tài khác, “Đúng rồi, ba anh không gọi anh về sao?”
“Em đi xong anh sẽ về.” Hạ Đông Ngôn xách giùm cô cái túi gần như không có chút trọng lượng, “Anh dẫn theo Diệu Linh trở về, để bọn họ nhìn cháu trai!”
Hàn Niệm kiễng chân đi qua người anh, trên người Hạ Đông Ngôn có mùi bạc hà nhàn nhạt, trong mắt cô đột nhiên có chút chua xót, trong phút chốc đã đè nén lại, “Chăm sóc tốt cho con của em đó! Nếu thiếu một cọng tóc em sẽ khônh để yên cho anh đâu.”
Hạ Đông Ngôn nhân cơ hội thơm một cái lên má cô, “Dù sao số mệnh của anh cũng là người đàn ông đứng phía sau.” Anh nói xong thì vịn vai cô, giả bộ tươi cười. Anh nói, “Hàn Niệm, đồng ý với anh, đừng để anh ta chạm vào em.”
Giờ Hàn Niệm mới phát hiện dáng vẻ lúc anh nghiêm túc tỏa ra khí khái hơn người, lần trước đó anh như vậy chính là lúc dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/69714/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.