Editor: Lost In Love
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Màn đêm buông xuống, tiếng pháo hoa không ngừng vang lên, năm mới mang tới đầy phước lành và hy vọng. Hàn Niệm nằm ngửa trên giường, xuyên qua rèm cửa sổ mỏng nhìn thấy pháo hoa rực rỡ lóe ra giống như đá quý trên tấm nhung gấm màu đen.
Cô giơ tay lên, vươn đầu ngón tay muốn đụng vào tia sáng chói lọi đó, nhưng phát hiện không những chúng xa không thể chạm, hơn nữa thoáng qua rồi biến mất, thậm chí không dừng lại giây phút nào đã vụt tắt.
Cửa phòng tắm mở ra, Đường Diệc Thiên đi ra. Anh chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng đơn giản bên hông, thân trên lỏa lồ đầy vết trầy xước đỏ tươi, đặt biệt là sau lưng còn có mấy chỗ bị cô cào tróc da. Anh xách hòm thuốc qua ngồi xuống giường, dùng tay trái cầm nhíp, lấy những mảnh vỡ thuỷ tinh dính trong tay phải ra, cả quá trình đều không nhăn mày lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Những mảnh nhỏ trong suốt được bọc trong máu tươi, giống như những viên ngọc đỏ diêm dúa. Trong nháy mắt đổ cồn vào, anh mới hơi cắn chặt răng, sau đó thuần thục quấn băng gạc cho mình.
Có lẽ là em gái Đường Diệc Nhu dạy anh băng bó vết thương, tuy rằng cô đi học đại học y khoa ở thành phố T, sau khi tốt nghiệp trung học thì số lần gặp mặt của bọn họ không còn nhiều như lúc nhỏ, nhưng Hàn Niệm vẫn nhớ rõ cô gái thoạt nhìn thuỳ mị nhưng thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922324/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.