Đường Diệc Thiên chưa từng nghe cô nói về chuyện hồi nhỏ của Diệu Linh, lúc này nghe vô cùngnghiêm túc, hận không thể bổ sung lại những thứ đã lỡ mất kia. Nói tớicon, dường như Hàn Niệm thả lỏng đi rất nhiều, khóe miệng của nở nụ cười nhạt, "Diệu Linh nói chuyện rất sớm, nhưng đi trễ, con người khác đã có thể đi, thằng bé còn bò trên đất, một tuổi rưỡi, cũng không đỡ tườngđứng được. Lúc ấy em sốt ruột muốn chết, đi gặp bác sĩ khắp nơi. Ngàynào Hạ Đông Ngôn cũng đỡ cánh tay thằng bé ép nó đi, nó cũng không chịu, lập tức đặt mông ngồi xuống đất."
Người đỡ con trai mình đi làHạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên dùng sức bóp tay, không tự chủ được siếtchặt, nhưng lại quên tay mình đang để ở eo cô, vô thức bóp mạnh một cái, cô đau nên kêu lên một tiếng sợ hãi. Anh hoảng đến mức vội vàng buôngra, nâng hai nách cô lên cao kiểm tra xem có bóp bị thương không.
Bàn tay phủ lên mềm mại tròn trịa của cô, hơi dùng sức, cô không tự chủđược có chút phản ứng. Cảm nhận được có biến hoá cứng lên trong lòng bàn tay, anh ở phía sau cũng cứng đờ, giống như rút tay lại bị cô hút lấy,không thể rời khỏi.
Cô then thùng bắt đề tài, "Lúc đó em cũngkhông có nhiều sữa, hai tháng thì không có sữa nữa, cho nên...Ngực không lớn nhiều ra như người khác nói..."
Giọng của anh trầm thấp khàn khàn, cả người và lòng bàn tay đều nóng ran, "Vậy...vừa rồi..."
Biết cô vừa bị thương, nên bất luận mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922230/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.