Nhưng cô thực sự rất cảm động, mà cũng sợ hãi. Đôi mắt của anh, động tác của anh, đều dễ dàng khiến cô do dự.
Bệnh của Hàn Phục Chu đã ép Hàn Niệm đi đến đường cùng, còn sự giấu diếm của Đường Diệc Thiên hoàn toàn đẩy cô vào vực sâu! Cô biết không chỉ anhkhông giúp cô, cô còn biết nếu Đường Diệc Thiên không đồng ý, cho dùngcô liều mạng, Hàn Phục Chu cũng tuyệt đối không được thả ra.
Lúcanh ép cô quay về bên cạnh anh, anh đã từng bày ra rất rõ ràng cho côxem, có thể đẩy Hàn Phục Chu ra đứng mũi chịu sào. Hơn nữa bây giờ trong tay anh còn có tư liệu của Phương Lượng, có phải lúc này, nếu cô cố ýmuốn cứu ba ra, thậm chí anh có thể khiến Hàn Phục Chu chết không có chỗ chôn ngay lập tức?
Muốn cứu ba ra, phải huỷ đi tư liệu đó, lúccô một lòng muốn làm, trong đầu không còn gì khác, ngay cả sự bất côngcũng bị vứt ra sau đầu, giống như bị ý niệm nào đó thúc đẩy, nổi lên suy nghĩ đó, một mực làm theo ý mình.
Đạt được kết quả dễ dàng như ý nguyện, nhưng lúc đưa tay là có thể lấy được, cô lại không biết ra tay thế nào.
Chưa từng sửa mật mã, chưa từng thay số, giống như anh luôn đứng đó chờ côquay về, lặng lẽ, không chút tiếng động, nếu cô không xoay người, nếu cô không đến gần, mãi mãi cô cũng sẽ không biết tất cả những chuyện anhlàm, nhưng anh vẫn làm thế. Giống như dù cô không biết, anh cũng giốngnhư lúc trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922194/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.