"Tìm hộ lý nam." Hàn Niệm cau mày, trước đó anh đi toilet lầm bầm không muốn hộ lý giúp đỡ, ra vẻ đang giữ mình, giống như người khác nhìn anh mộtcái anh sẽ rớt một miếng thịt.
Đường Diệc Thiên kiên quyết lắc đầu, "Ai nhìn cũng không được! Đi toilet thì quên đi, trần truồng tuyệt đối không!"
"..." Lúc trước Hàn Niệm đã từng nói, theo ý cô những sự kiêu ngạo và cáchđùa giỡn của Hạ Đông Ngôn chỉ là mây trôi, bởi vì Đường Diệc Thiên cònkiêu ngạo và xấu xa hơn anh nhiều.
Giống như năm ấy, cô đói bụng chen chúc với anh trên xe buýt đến trường, côđói bụng đến kêu ùng ục, Đường Diệc Thiên đứng bên cạnh cô ăn sạch bánhmì không chia cho cô một miếng. Sau đó bọn họ ở chung, Hàn Niệm hỏi anh, sao anh không cho em ăn bánh mì?
Đường Diệc Thiên cực kỳ vô tội, bản thân anh cũng sẽ không có đồ ăn sáng.
Nấm hương nhỏ tức giận, vậy anh có thể chia cho em phân nửa mà!
Anh bĩu môi, vậy thì sao còn là một ổ bánh mì hoàn chỉnh nữa. Ăn không hoàn chỉnh, giống như không thi được hạng nhất vậy, rất rối.
Hàn Niệm từng định nghĩa hành vi này của anh là rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bâygiờ nghĩ lại, còn phải thêm một cái khác, Đường Diệc Thiên sinh ra vàotháng tám, là sao xử nữ!
(Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh:Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922179/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.