Nét mặt của Hàn Niệm đã trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, cô chỉ có sợ hãi, Tô Hải Mai cũng vậy, "Hoá ra cô không biết à?"
"Không...biết." Hàn Niệm lắc đầu, đến bây giờ cô cũng không biết, thì ra cô không phải là "Cô", vậy cô là ai?
"Cũng đúng..." Tô Hải Mai ngẫm nghĩ, sau vụ sạt lở đất, Hàn Phục Chu chuyểncông tác đến thành phố M, rời khỏi huyện Bạch Mặc. Chuyện ông ta nhậnnuôi trẻ mồ côi, có rất ít người biết, sau này lại đến thành phố J, càng không có ai biết. Nhưng, bản thân Hàn Niệm..."Cô không nhớ gì sao?"
Nhớ gì? Nhớ gì? Với Hàn Niệm, ký ức trước tám tuổi đều trống không, tất cảký ức của cô đều bắt đầu từ sau tám tuổi, bắt đầu từ bệnh viện ở thànhphố M. Về huyện Bạch Mặc, còn có vụ sạt lở đất, cô chưa từng nghe ba nói tới. Cô càng không biết mình không phải con gái của ông, mà cô cũngkhông chỉ đơn giản là đứa trẻ được nhận nuôi...
Cô lắc đầu, cũngkhông biết đang trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, hay không biết có nêntin tưởng vào tin tức giáng từ trên trời xuống này không, "Nhưngmà....Tôi từng xem hình lúc tôi còn nhỏ, có tôi, có ông ấy, còn có mẹtôi..."
Máu cả người cô đều cuồn cuộn lên, dường như muốn xông ra khỏi cơ thể cô, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình chôn vùitiếng nói chuyện của cô. Máu trong người nhanh chóng di chuyển, ngay cảhơi thở cũng trở nên nặng nề và khó khăn.
"Ông ta có đứa con gái, tôi đã gặp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922176/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.