"Sao trước đây tôi không biết tiệm pizza này?" Nơi này cách cao ốc của Thịnh Thế không xa, Đường Diệc Thiên thường đi ngang qua, nhưng lần đầu tiên vào tiệm này.
"Loại người như anh, vừa nhìn là biết người cuồng công việc, không phải xã giao cũng là bữa ăn công việc, nếu không thì khoe phong độ của mình, ăn gan ngỗng tùng lộ, uống ngân châm Phổ Nhị, chán thấy mồ! Đồ ăn không tốt cho sức khỏe mới là thức ăn tinh thần của con người!" Hạ Đông Ngôn thông thạo mở thực đơn ra, bắt đầu lưu loát chọn món.
Nhân viên phục vụ ghi lại món của Hạ Đông Ngôn rồi liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn vị tiên sinh này?"
Tuy Đường Diệc Thiên rất muốn bắt bẻ lại Hạ Đông Ngôn là lúc mình ở Châu Phi đã ăn gió nằm sương, không biết Hạ đại thiếu gia đang ăn chơi đàng điếm ở đâu. Nhưng nghĩ lại nên thôi, hơn nữa thực sự không biết tiệm ăn này, Đường Diệc Thiên cười đưa quyền gọi món của mình cho Hạ Đông Ngôn, "Cậu ta sẽ giúp tôi gọi món." Có lẽ là có Diệu Linh ở đây, Đường Diệc Thiên muốn tạo tấm gương tốt không kén ăn và lịch sự, anh nhẹ nhàng nói, "Anh ta ăn gì tôi ăn đó."
Nghe ba nói vậy, Diệu Linh cũng theo phong trào ngay, "Dạ! Con ăn giống ba! Cái gì con cũng ăn hết!"
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Chậc chậc..." Hạ Đông Ngôn nhìn hai cha con đồng thanh nhất trí này, cười mỉa, nhưng anh đã có cặp mắt đào hoa từ lúc sinh ra, dáng vẻ tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922169/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.