Cô buồn buồn nói: “Nếu cô đã được bao nuôi ở đây, vậy có quần áo không cho tôi mượn một chút, đồ của tôi đều bị bẩn hết rồi.”
Tất cả đều ám mùi rượu và thuốc, còn bị ướt chưa khô.
Sắc mặt Lạc Nhan hơi cứng lại.
Đừng nói là quần áo, Cố tổng căn bản không cho phép bất kỳ đồ vật nào thuộc về người khác được phép xuất hiện ở đây.
Nãy giờ mở miệng toàn là nói bậy, đâm lao đành phải theo lao, tiếp tục dối trá.
Vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: “Đồ của tôi cô không mặc được đâu, được rồi, để tôi đi xuống lầu mua cho cô bộ mới, mặc xong nhanh nhanh cút đi, tôi cũng không muốn Cố tổng lại bị loại phụ nữ không đứng đắn như cô quấn lên người”
“Không đứng đắn“ Lâm Kiều Kiều vội cúi đầu, tội nghiệp mà ồ một tiếng.
Cô mới không phải là người quái dị đâu.
Lạc Nhan mới đi ra không đến vài phút, Cố Đông Quân liền trở về .
Đẩy ra cửa phòng khách, trông thấy Lâm Kiều Kiều đang ôm đùi co lại như quả bóng ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm lấy chiếc điều khiển từ xa xem TV.
Ánh mắt tan rã, giống như mất đi linh hồn cùng hy vọng.
Cô tức giận quay đầu, hừ một tiếng, lại chuyển trở về.
Cố Đông Quân không hiểu nổi.
Mới sáng sớm sao lại lên cơn nữa rồi, anh bế người từ trên ghế salon lên, mặt lạnh nói: “Thái độ gì đây?”
Lâm Kiều Kiều hướng về bụng dưới của anh đá một cước, không có đá tới liền mắng: “Đồ xấu xa.”
“Sao tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571650/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.