Vừa nãy DJ rót cho cô một cốc chất lỏng màu phấn hồng.
Ngọt ngào, say mê, căn bản không khó uống.
Quả nhiên trong mắt Cố Đông Quân đốt lên một vòng phẫn nộ, bóp lấy cằm của cô nâng lên: “Không liên quan gì đến tôi?”
Đầu Lâm Kiều Kiều đã trở nên choáng váng, bàn tay giơ lên hai ngón thành hình khẩu súng, đặt vào thái dương Cố Đông Quân hung hăng nói: “Cảnh cáo anh, thả tôi ra, bằng không hôm nay anh không ra nổi nơi này.”
Sự tức giận của Cố Đông Quân trong nháy mắt bị dập tắt.
Con bé này điên rồi sao.
Anh lập tức buông tay ra, cô gái nhỏ sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, cảnh cáo: “Không cho phép lại đụng vào mặt của tôi, anh không bồi thường nổi đâu!”
Có thể xác định uống say.
Cố Đông Quân nhíu nhíu lông mày, mở đèn trong phòng lên.
Lâm Kiều Kiều không thoải mái mà nhắm mắt mở ra liên tục, cố gắng duy trì tỉnh táo.
Sớm biết như vậy thì không uống cái nước kia.
Thật là khó chịu.
“Một mình cô tới?”
Cố Đông Quân ôm cô đưa đến nằm trên ghế sô pha, cúi đầu trông thấy trên chân thạch cao đã ký đầy tên, còn có không ít số điện thoại những ngôn ngữ ô uế, cảm thấy có chút đau đầu.
Hừ.
Chơi rất tốt.
Lâm Kiều Kiều dường như không nhận ra anh , mặt nhỏ đỏ chót, đôi mắt to ướŧ áŧ mở ra, chỉ vào anh run lên: “Anh là...... trai bao mà mẹ gọi cho tôi?”
Cố Đông Quân: “......”
Anh đường đường Cố nhị gia, là tồn tại mà người bên ngoài thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571645/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.