Lâm Kiều Kiều cuối cùng cũng dừng lại, đặt mông ngồi ở trên thân Cố Hân Nhiên, cái chân bó bột đặt lên đầu đối phương, lấy tư thái người thắng cuộc ngẩng đầu lên, mềm nhũn nói: “Đánh thắng rồi.”
Tóc cô cũng loạn hết lên, không biết có phải cũng ăn đòn hay không, khóe miệng rách da, chảy máu, băng gạc dán trên mặt cũng sai lệch, chỉ có một đôi mắt xinh đẹp là tinh khiết sạch sẽ.
Bẩn thỉu, xốc xếch, nhưng không có gì đáng ngại.
Cố Đông Quân không cầm lòng được đưa tay ra, ôm lấy người đang ngồi ở trên thân Cố Hân Nhiên, ôm vào trong ngực giống như ôm đứa trẻ.
Mềm, nhu, khả ái, giống như cùng con chó nhỏ hoang dã nổi điên cắn loạn lúc nãy không phải là một người.
Cảnh sát đi theo phía sau, cũng không dám thở mạnh, run run rẩy rẩy nói: “Là, là ai báo có mưu sát......”
Chuyện bí mật trong nhà tài phiệt, cũng không phải dạng tép riu như anh có thể xen mồm vào.
Lâm Kiều Kiều đưa tay chỉ về phía Cố Hân Nhiên đang nằm trên đất sưng hết mặt mũi nói: “Cô ta đẩy tôi xuống sông, muốn gϊếŧ tôi.”
Cảnh sát: “......”
Nhìn cô ta càng giống người bị hại hơn.
Hàn Liên còn chưa kịp hoàn hồn cố gắng đỡ Cố Hân Nhiên dậy, cả người nhếch nhác không chịu nổi, ho khan hai tiếng, trên mặt không nén giận được những vẫn phải cố tỏ ra điềm đạm đáng yêu nói: “Chú cảnh sát, mọi người cũng nhìn thấy, cô ta rõ ràng khỏe như voi, ai mà đẩy được chứ......”
“Đúng thế” Hàn Liên trừng mắt giận dữ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571640/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.