Ngược lại Cố Niên nhiệt tình hơn bình thường, liên tục gắp thức ăn vào trong bát cô, ân cần thăm hỏi: “Chân còn đau không?”
Lâm Kiều Kiều được sủng ái mà lo sợ, xua xua tay nói không đau.
Từ khi gặp mặt đến nay, Cố Niên và cô nói chuyện chưa vượt quá năm câu.
“Lúc nào thì tháo thạch cao được?”
“Còn một tháng nữa......”
“À, rất giỏi, rất giỏi.” Cố Niên lại gắp một cái chân ngỗng vào bát cô.
Khen không có chút logic nào.
“Cám ơn chú.” Lâm Kiều Kiều có chút ngượng ngùng cúi đầu, gắng tống đống thức ăn vào dạ dày.
Bụng ăn quá no.
Không biết chú Cố có ý gì.
Đang suy nghĩ miên man đã thấy Cố Niên nhỏ giọng nói với cô: “Kiều Kiều, tranh thủ sinh cho bố chồng đứa cháu gái, có được không?”
“Khục, khụ khụ.”
Cục thịt mắc nghẹn trong cổ họng, Lâm Kiều Kiều không thể tin ngẩng đầu lên.
“Cố gia chúng ta rất lâu rồi chỉ toàn sinh ra con trai.” trong mắt Cố Niên tràn ngập khát vọng, “Có đứa cháu gái thật sự rất tốt.”
“Ừm, chuyện đó......” Lâm Kiều Kiều không biết nên nói gì gương mặt đỏ ửng lên.
Trừ cái đó ra, cô có thể cảm nhận được ánh mắt cừu hận sắc bén hướng về bên này.
Cố Đông Quân khẽ cười một tiếng, cũng đưa tay gắp cho Lâm Kiều Kiều một chiếc chân vịt: “Ngoan, ăn nhiều một chút mới có thể sinh con gái.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Khuôn mặt bị thiêu đến đỏ bừng.
Cố ý!
Hai cha con này tuyệt đối là cố ý!
Hàn Liên biến đổi sắc mặt, giọng nói bất thiện nhìn về phía Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571634/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.