“Thùng thùng.”
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài có người gõ cửa.
Lúc này Lâm Kiều Kiều vẫn còn buồn ngủ, xoay người lấy thân mình cọ xát vào “lò lửa lớn” ở bên cạnh.
Ấm áp, giống như túi chườm nóng vậy.
Cái đầu nhỏ cũng không tự chủ được dựa vào sát nó.
Cố Đông Quân hô hấp chậm lại, tròng mắt đen nặng nề nhìn tới.
Cô gái tối hôm qua còn hô hào quyết liệt muốn bảo trì khoảng cách an toàn, không biết từ lúc nào đã nằm sát bên cạnh, bàn tay nhỏ lạnh như băng không thành thật mà ôm lấy eo của anh.
Hai mắt mở ra rồi lại nhanh chóng đóng lại, dường như đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
Cơ thể cô mềm mại, cả người dán chặt vào anh, tiếng hô hấp trong veo như suối chảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
Màu mắt của anh sâu hơn rất nhiều, cục xương ở cổ họng nhấp nhô lên xuống không chỉ một lần.
Đòi kết hôn cùng mình chính là cô ta, không để mình đụng vào người là cô ta, bây giờ dính lên người mình cũng là cô ta.
Thật sự tin tưởng mình có thể khắc chế bản năng của cơ thể sao?
Tiếng đập cửa vang lên liên tục.
Lâm Kiều Kiều cuối cùng cũng mở mắt ra, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Thật ồn ào.”
Lọt vào trong tầm mắt là cơ bụng tráng kiện chặt chẽ.
Trong mơ hồ cô đưa tay lên sờ sờ một cái, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
Thô ráp, cứng rắn.
Cơ bụng của ai?
“Tỉnh?”
Nhịp tim Cố Đông Quân nhảy lên, tiếng nói khàn khàn mát lạnh vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571631/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.