“Ô ——”
Giọng nói mê hoặc truyền vào trong tai của cô
Mang theo vài phần du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng.
Cả người Lâm Kiều Kiều nổi lên da gà, vội vàng nhả thứ trong miệng ra, trong mắt tràn đầy chất lỏng, nước mắt lành lạnh nhỏ xuống trên mu bàn tay Cố Đông Quân.
Sống lưng Cố Đông Quân cứng đờ, đứng dậy nhìn cô.
Mới như thế thôi đã khóc rồi?
Anh ta theo bản năng buông tay ra, Lâm Kiều Kiều lúc này mới có thời gian nhỏ giọng sụt sùi nói: “Bại hoại.”
Cố Đông Quân: “......”
Không phải là cô cắn người trước sao, bây giờ lại còn “ác nhân cáo trạng trước“ trách ngược mình.
Cô lấy áo lông màu hồng quấn chặt lại cơ thể, đeo mũ lên, cả người co lại tròn vo một cục, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ngẩng lên, trong mắt ngậm lấy nước mắt: “Van cầu anh, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”
Cố Đông Quân hô hấp trì trệ.
Cố Đông Quân vốn không thật sự định làm gì, thấy cô yếu đuối nhõng nhẽo, mới nhịn không được đùa giỡn với cô một chút, ai ngờ lại đem người ta chọc khóc.
Phiền muộn bực bội đột nhiên xông tới.
Giả bộ cái gì mà giả bộ?
Mặt mũi anh ta cứng rắn lạnh lẽo, ánh mắt u ám thêm mấy phần: “Lâm Kiều Kiều, cô không nên hối hận.”
Âm thanh gõ cửa càng dồn dập, Cố Đông Quân mở cửa ra ngoài, không quan tâm nhìn về phía Cố Hân Nhiên: “Ồn ào cái gì, đêm rồi để cho mọi người yên tĩnh.”
Anh ta rất ít khi nổi giận, chỉ là tính cách bất thường không thích nói chuyện.
“Em......” Cố Hân Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571611/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.