“Chị Lâm Niệm.”
Trình Tú Vân lông mày híp lại mấy phần: “Tìm cô ta làm cái gì, mẹ ước gì có thể cách thật xa cái đồ xúi quẩy đó.”
“Mẹ!” Lâm Kiều Kiều không hài lòng nói “Chị Lâm Niệm chưa từng làm gì có hại cho gia đình này, con nghĩ chúng ta nên đối xử với chị ấy tốt hơn.”
“Kiều Kiều này” Trình Tú Vân đưa tay đưa lên sờ trán cô, lo lắng nói “Có phải con bị nó hạ độc hay không?”
Lâm Kiều Kiều né tránh, đang muốn nói chuyện thì sau lưng truyền đến cửa phòng mở cót két.
Giọng nói lành lạnh vang lên “Tìm tôi làm gì?”, Lâm Kiều Kiều bỗng nhiên quay đầu, đối diện là một cặp mắt đào hoa nhỏ dài vô cùng xinh đẹp.
Lâm Niệm mặc một bộ đồ thể thao bó sát, thể hiện ra sự lạnh lùng.
“A, chị?” Lâm Kiều Kiều nháy nháy con mắt.
Người này cũng quá đẹp đi!
Không hổ danh là nhân vật nữ chính, khí chất còn muốn xuất chúng hơn nhiều so với bất kỳ nữ minh tinh nào từng xuất hiện trên TV.
Lông mày Lâm Niệm nhíu càng chặt hơn: “Cô gọi tôi là gì cơ?”
Lâm Kiều Kiều từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gọi mình là chị, đây vẫn là lần đầu tiên.
Vẻ vênh váo tự đắc của trước kia chạy đi đâu mất rồi?
“Hừ, sao hôm nay cô lại trở về đây?” khuôn mặt Trình Tú Vân lập tức xụ xuống như bà cụ sáu mươi, sắc mặt khó coi, đưa chén trà nặng nề đặt lên trên bàn.
Lâm Kiều Kiều một tay bịt miệng của cô: “Mẹ đừng nói nữa.”
Trình Tú Vân một bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571606/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.