Edit: Hướng Nhật Quỳ
Lạc Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi rồi.
Cậu phải đi rồi.
“Cháu chỉ xin thầy nghỉ nửa ngày, nếu không có gì để nói thì cháu và bạn học trở về Giang Thành, ngài chú ý thân thể.” Lạc Hành nhìn bộ dạng ông đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, rũ mắt.
Nhìn ông đau khổ như vậy, những lời vừa nói ra không thể khiến ông an ủi, lại chẳng thay đổi được sự thật.
Hôm nay tới thành phố Bắc, câu trả lời cậu mong muốn đã có, cái khác…
Lạc Hành thoáng suy nghĩ, thật ra cậu có thể nghĩ rằng, toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới cậu đều đã có.
Cậu rất thoải mái.
Những thứ đó, đã qua rồi thì cứ qua, không có cha mười bảy năm, cậu vẫn sống được.
Lạc Hành vừa dứt lời, phòng bệnh lập tức rơi vào yên tĩnh khiến người ta khó chịu.
Lạc Chí Viễn gần như không ngờ cậu có thể bình tĩnh như vậy, không trách cứ cũng không oán hận, chỉ lẳng lặng như nghe xong một câu chuyện vậy.
Tiếp đó, cậu phải đi rồi.
“Nếu, nếu không thì các con ăn bữa cơm rồi đi, có thể cơm ở bệnh viện không… không ngon cho lắm, ba…” Lạc Chí Viễn nắm chặt góc chăn, mặt mày ảm đạm.
“Ba muốn, con ở lại một lúc nữa, được không?” Lạc Chí Viễn gần như khẩn cầu nhìn Lạc Hành.
Động tác của ông rất nhỏ, hệt như Lạc Hành vậy, mím môi nắm chặt ngón tay, kiềm chế cái gì thì sẽ không nói.
Cậu không nghe được âm thanh của Lạc Chí Viễn, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587177/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.