Edit: Hướng Nhật Quỳ 
Hoắc Hành Chu hơi duỗi đầu lưỡi ra liếm vết bơ nơi khoé miệng cậu. 
Vành mắt Lạc Hành đỏ bừng, trong đầu bỗng chốc rối bời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn rũ ánh mắt ngập tràn cảm xúc mà cậu không hiểu được.ơ 
Đôi môi lành lạnh dán vào cậu, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng lướt qua khóe miệng, cả người cậu chợt như rơi vào biển tuyết vô hạn, xung quanh trống rỗng không hề có chút âm thanh, tất cả ý thức đều hội tụ tại một điểm. 
Lạc Hành trợn mắt nhìn đôi mắt cùng lông mi gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn quanh chóp mũi cậu, nụ hôn này… không tính là hôn, bởi hắn không có thâm nhập, mà chỉ thoáng qua rồi biến mất. 
Hoắc Hành Chu nhìn nỗi hoang mang trong mắt cậu, chẳng để bản thân quá phận nên miễn cưỡng rời đi, cười trêu cậu: “Thầy Lạc, em nói muốn ăn bánh ngọt, sao thầy lại hôn môi em hửm?” 
Lúc đầu Lạc Hành còn đang hồi hộp, đơ ra như gỗ sửa lại những lời hắn nói này đến ba bốn lần, đột nhiên mặt đỏ lên, rõ ràng là… hắn vừa mới hôn… 
Không phải. 
Vừa rồi quả thật hắn nói muốn ăn bánh ngọt, lúc cậu múc lên, vừa ngẩng đầu đã không cần thận mà hôn lên. 
Sao cậu… sao lại bất cẩn vậy chứ, trước kia còn thừa dịp uống say mà hôn lén hắn, hiện tại cả hai đều tỉnh táo thì đã hôn lên rồi. 
“Xin lỗi… Tớ không… Không có cố ý.” Lạc Hành véo lòng bàn tay, chỉ sợ hắn quyết thắng bại đến cùng, vội nói xin lỗi hắn: “Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587164/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.