Edit: Hướng Nhật Quỳ 
Lúc Lạc Hành quay lại, Tiết Tiên đã đi rồi. 
Hoắc Hành Chu gác chéo chân chống lên thanh đỡ dưới bàn, đang ngồi chơi điện thoại, tâm trạng có vẻ không tệ lắm, trông không giống như vừa cãi nhau với người khác. 
Trên bàn được bày biện ba món mặn một món canh, còn có một món ngọt tráng miệng được đựng trong hộp đá, bày vụn vặt lên trên bàn. 
Lạc Hành có hơi líu lưỡi: “Sao cậu mua nhiều vậy, ăn không hết thì lãng phí quá.” 
Hoắc Hành Chu không cho là đúng: “Sợ lãng phí thì cậu cứ ăn nhiều hơn chút.” 
Lạc Hành nhìn biểu tình của hắn, bất chợt nhớ đến lần ăn thịt nướng trước kia, lòng còn sợ hãi, “Tớ sẽ cố, cố gắng, nhưng không cho cậu đút tớ nữa.” 
“Không thích tớ đút cho cậu ăn à?” 
“Không phải.” Lạc Hành không khỏi xấu hổ, có cảm giác bất an như tâm sự của mình đã bày ra hết trước mặt Hoắc Hành Chu, dè dặt bảo vệ lòng mình, không để hắn phát hiện. 
“Vậy thì tại sao?” 
“Không, không có gì…” Lạc Hành cầm đũa lên, chỉ vào thức ăn: “Ăn cơm đi, sắp lạnh rồi.” 
— 
Dùng bữa xong. 
Lạc Hành muốn dọn dẹp lại bị Hoắc Hành Chu ấn tay xuống bảo đừng nhúc nhích, trái tim nhảy lên thình thịch, cơ quan thần kinh trên đầu ngón tay như bị phóng đại hết cỡ, chạm một cái thôi mà cậu đã thấy ngón tay nóng lên, vội rút tay lại. 
Hoắc Hành Chu mở hộp đá, lấy món ngọt tráng miệng đang bốc hơi lạnh ra từ trong hộp, mình thì bắt đầu dọn dẹp hộp cơm. 
Hắn vứt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587147/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.