Edit: Hướng Nhật Quỳ 
Lạc Hành tưởng đâu mình nghe nhầm, cho nên nhất thời chưa phản ứng kịp, mờ mịt “A” một tiếng. 
“Hai lần.” 
Lạc Hành mờ mịt lần hai. 
Hoắc Hành Chu nhìn cậu hơi cúi đầu, lông mi vừa đen vừa dài rũ xuống. Mặc dù tối hôm qua không về ngủ nhưng trên người không có mùi mồ hôi, trái lại là một mùi hương nhàn nhạt không biết là gì, rất thơm. 
Hắn thuận theo chiếc cằm nhọn mà hơi nhìn xuống, cổ áo kín đáo không hề có nội dung, lại dời ánh mặt đi, đúng lúc đối diện ánh mắt cậu. 
Con ngươi màu nhạt hệt như con mèo, làm tôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt, vẻ mặt khiến người khác có loại tha thiết mong chờ, không khỏi khiến lòng ngứa ngáy. 
Hoắc Hành Chu giơ tay lên, Lạc Hành nhìn thấy tay hắn liền nháy mắt che trán, lại không ngờ hắn lại đổi chỗ, đánh xuống chóp mũi. 
“Lần sau còn dám không đếm xỉa tớ sẽ đánh cậu.” Hoắc Hành Chu “Hung tợn” nhìn ánh mắt cậu, nói: “Nghe không?” 
Lạc Hành mím môi thoáng gật đầu. 
“Vậy có chịu đổi cùng bàn không?” 
Lần này dựa quá gần, Lạc Hành nghe rõ, đồng thời trong lòng cũng mừng như điên, kích động đến gần như không nén được. 
Sau này cậu vừa ở cùng hắn, vừa có thể ngồi cùng bàn với hắn sao? 
Lạc Hành cẩn thận áp chế hô hấp của mình, mặc dù rất vui nhưng cũng không dám nói chuyện nhiều với hắn, sợ bị Hoắc Hành Chu phát hiện sự khác thường. 
Dẫu sao Hồ Giai Văn cũng nói hắn là thẳng. 
Cậu không nghĩ sẽ bẻ cong Hoắc Hành Chu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587134/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.